Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 17: Mục Thanh cũng tội á, tội đồ

Bà Trịnh còn định nói thêm gì đó thì đột nhiên Trịnh Bỉnh Nghĩa lên tiếng: “Đau đầu thì gọi bác sĩ tại nhà đến khám xem.”

Nụ cười của Hoắc Mỹ Khiết lập tức cứng đờ.

Thực tế chứng minh Trịnh Bỉnh Nghĩa không thích việc có người nhắc đến việc xấu trong nhà ở ngay trước mặt mình: “Bà là nữ chủ nhân trong nhà, chuyện trong nhà đều phải dựa vào sự quản lý của bà, nếu đau đầu thì đi khám đi, không đau đầu nữa thì kiếm gì đó mà làm. Đừng có suốt ngày chỉ biết oán giận cái này oán giận cái kia.”

Hoắc Mỹ Khiết thức thời mà thay đổi đề tài.

Từ trước đến nay bà là người hoạt ngôn, chỉ cần có bà ở đây thì vĩnh viễn sẽ không tẻ nhạt. Đột nhiên, Trần Văn Cảng nghe thấy bà nhắc tới Hoắc Niệm Sinh: “Nó ở thành phố Chương đã nhiều năm, nghe nói cuối cùng cũng sắp phải về rồi —— vốn dĩ chính là một người thích chơi đùa, dù sao ở nhà của mình thì cũng sẽ không thể thoải mái như ở bên ngoài. Bảo Thu, Mậu Huân, các con nhớ phải liên hệ với anh Niệm Sinh nha, dù sao cũng là thân thích một nhà, nên liên lạc gặp mặt nhiều chút để gia tăng tình cảm.”

Lần này Trịnh Bảo Thu cũng giòn giã đáp ứng.

Cảm xúc của Trịnh Mậu Huân lại không giao động nhiều lắm. Cậu ta cảm thấy mẹ mình quá ân cần với nhà ngoại — hơn nữa lại còn là một đứa trẻ — không đáng: “Để xem sao đã, dù sao cũng chỉ là anh họ mà thôi. Gần đây ba muốn con tiến vào công ty để hỗ trợ, phải học rất nhiều thứ, hơn nữa ngày nào cũng phải tăng ca, chưa chắc đã có thời gian đâu.”

Trịnh Ngọc Thành lại thầm cười lạnh thêm lần nữa, trong lòng không nhịn được mà nói đồ ngu, rõ ràng là Hoắc Mỹ Khiết đang chủ động đưa chỗ dựa cho cậu ta mượn sức.

Cậu ta lại nhìn về phía Trần Văn Cảng, dù ánh mắt của Trần Văn Cảng vẫn nhìn thẳng nhưng rõ ràng là đã phân tâm, không hề trao đổi với cậu ta bằng bất cứ hình thức nào.

Tóm lại là một bữa cơm đầy kỳ quặc nhưng sóng gió thì vẫn chưa dâng lên, sau khi ăn xong thì mọi người cũng dần rời đi.

Mục Thanh trở lại phòng của chính mình, cậu ta thuận tay mở máy tính trên lên, sau đó ngồi ngửa ra trên ghế dựa.

Máy tính khởi động từ trạng thái ngủ đông, sau đó trên màn hình nhảy ra giao diện của một diễn đàn.

Là diễn đàn của sinh viên đại học.

Vừa nãy lúc bà Trịnh hỏi về việc gần đây trong trường học có chuyện gì mới mẻ không thì cậu ta thật sự vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, cậu ta muốn nhìn thấy thành quả của những hạt giống mà mình gieo ra nhưng đáng tiếc là lại bị Trịnh Bảo Thu ngắt lời, ngược lại còn bị thuận miệng đẩy ra để nói sang chuyện khác.

Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi nào mà Trịnh Bảo Thu biết về chuyện của cậu ta vậy?

Hoắc Mỹ Khiết cũng vậy nữa. Cậu và mợ có bao giờ đặt cậu ta vào trong mắt đâu.

Còn về phần Trịnh Ngọc Thành và Trần Văn Cảng, không sai, người dán poster chính là cậu ta. Cậu ta đã điều động tay chân của mình làm nên không có lý do gì để bọn họ biết cậu ta là người làm ra nó cả. Cậu ta hoàn toàn không hề cảm thấy hối hận vì hành động này.

Thậm chí từ trước đến nay cậu ta còn hiểu rõ một chuyện, càng là làm chuyện không thể để người khác biết thì thái độ càng phải thản nhiên. Chỉ là không biết vì sao, hôm nay lúc nhìn thấy Trần Văn Cảng thì ánh mắt đối phương nhìn cậu ta lại tràn đầy sự sâu xa, giống như một giáo viên đang nhìn một đứa học trò vừa hư đốn lại vừa ấu trĩ.

Nhưng cũng chính cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống này và sự “trưởng thành, hiểu chuyện” đó khiến mỗi lần Mục Thanh nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Cậu ta đặt tay lên trên bàn phím rồi nói: “Tụi mày vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của cái tên đồng tính ngầm kia nhỉ? Đừng bị vẻ ngoài của tên đó lừa, tao chính là bạn học của nó đây, nó là cái dạng bình thường luôn rất thích a dua nịnh hót, nịnh giàu đạp nghèo, nhân phẩm thật sự rất tồi tệ.”