Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 16: Bữa cơm bất ổn

Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn mang tư tưởng phong kiến bảo thủ, đương nhiên gia nghiệp của ông ta sẽ không được giao cho hai đứa con gái kế thừa.

Người sẽ cạnh tranh với anh ta cũng chỉ có em trai Trịnh Mậu Huân.

Trịnh Ngọc Thành là con trưởng, Trịnh Mậu Huân là con thứ, hai người đều có dã tâm nhưng lại không phải chui ra từ cùng một cái bụng, dù sao trong lòng vẫn sẽ tồn tại sự ngăn cách. Từ năm trước thì Trịnh Mậu Huân cũng đã lên đại học, hơn nữa đã tiến vào công ty và tạm thời giữ chức, đã bắt đầu có dấu hiệu cạnh tranh với anh trai về mọi mặt.

Lúc Trần Văn Cảng nghĩ tới chuyện này thì vừa lúc sau lưng truyền đến tiếng gọi: “Anh cả, anh Văn Cảng.”

Trịnh Ngọc Thành và Trần Văn Cảng đồng thời quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Trịnh Bảo Thu.

Trịnh Bảo Thu cười hì hì với bọn họ rồi ngồi xuống chiếc ghế được người làm kéo ra kia.

Theo việc những người khác lần lượt đến đông đủ và ngồi xuống thì bầu không khí cũng không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

Chuyện về tấm poster trong trường học và Hà Uyển Tâm chặn xe kia chắc chắn sẽ không giấu được, áp lực đã dần tích tụ lại trên người của hai người đã gây ra cơn bão kia.

Vị trí trong bàn ăn của nhà họ Trịnh đã được cố định, ông Trịnh vẫn im lặng ngồi ở trên vị trí của chủ nhà, trên gương mặt uy nghiêm không hề để lộ chuyện ông đang vui hay là đang giận.

Người ngồi bên cạnh ông chính là bà Trịnh đương nhiệm Hoắc Mỹ Khiết. Hoắc Mỹ Khiết giữ thái độ sống chết mặc bây, thích xem náo nhiệt cho nên đương nhiên là cũng không sợ chuyện lớn.

Bà không hề biết rằng trong lúc bà đang nhìn trộm Trịnh Ngọc Thành thì Trần Văn Cảng cũng đang nhìn bà.

Không vì cái gì khác, ở thành phố Kim thì cũng chẳng tìm ra nhà thứ hai mang họ Hoắc.

Hoắc Mỹ Khiết cũng mang họ “Hoắc”, hơn nữa còn có chút quan hệ họ hàng với Hoắc Niệm Sinh —— bà là cô của Hoắc Niệm Sinh.

Bên tay phải của Hoắc Mỹ Khiết chính là hai đứa con của bà, Trịnh Mậu Huân cùng Trịnh Bảo Thu. Nếu xét theo bối phận thì chính là em họ của Hoắc Niệm Sinh.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà im lặng hết, cuối cùng bà Trịnh cũng làm người đầu tiên mở miệng. Bà nói chuyện phiếm với ông Trịnh ——

“Bất tri bất giác Bảo Thu và Mậu Huân đã sắp lên đại học được gần một năm rồi. Ông nói xem có phải thời gian trôi qua rất nhanh hay không?”

Ông Trịnh ừ một tiếng, tập trung vào việc ăn cơm của mình.

Hoắc Mỹ Khiết lại quay đầu lại hỏi con gái: “Gần đây trong trường của các con có xảy ra chuyện gì mới hay không?”

Biết bà mang lòng dạ của Tư Mã Chiêu, Trịnh Ngọc Thành khẽ phát ra tiếng cười lạnh.

Trịnh Bảo Thu khờ dại trả lời: “Có, ngày hôm qua con đã đến học viện nghệ thuật để xem bọn họ tổ chức triển lãm các tác phẩm của học sinh.”

“Hình như là cái trường năm ngoái anh Mục Thanh đã báo danh kia.” Cô bắt đầu khuấy động bàn ăn, “Nhưng con tìm một lúc cũng không thấy tên anh ấy.”

Trong bàn ăn thì Trịnh Bảo Thu và Trần Văn Cảng ngồi đối diện nhau, vì vậy cô lặng lẽ bày ra biểu cảm vừa đắc ý vừa nghĩa khí*.

“Không được chọn thì không được chọn thôi, chỉ cần đừng đưa thuốc màu về nhà nữa là được.” Hoắc Mỹ Khiết không có hứng thú với chuyện này lắm, “Lần trước ở nhà vẽ nửa tháng, mẹ chỉ ngửi thấy cái mùi kia thôi cũng thấy đau đầu rồi. Tiếc là cũng chẳng làm ra tên tuổi gì.”

Mục Thanh mím môi lại, khóe miệng khẽ chùng xuống một chút nhưng rất nhanh đã nâng lên lại, “Vâng, lần sau cháu sẽ chú ý hơn ạ.”

*Chắc vì ẻm biết Mục Thanh hay thái độ với Trần Văn Cảng nên khịa Mục Thanh cũng là muốn trả thù cho anh Cảng.