Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 18: Lá 🍃

Trần Văn Cảng biết Trịnh Bình Nghĩa có thói quen ngủ trưa cho nên chờ đến hai giờ chiều, anh mới tìm đến bác Lâm: “Hiện tại cha nuôi có rảnh không bác?”

Bác quản gia đi rồi quay về bảo với cậu: “Ông chủ đang đọc sách.”

Trần Văn Cảng đẩy cánh cửa của phòng sách ra, vị chủ nhân của gia đình này đang đợi anh ở bên trong.

Trịnh Bình Nghĩa đã bước qua tuổi 50, ông có màu da như màu đồng cổ, lông mày như hai con sông xô bờ ra, hai mắt ông ẩn sâu, vừa khôn khéo lại vừa có thần, ông đang ngồi đối diện cửa sổ để nghiên cứu trang sách trong tay, có vẻ là bản phồn thể của 《 Đạo Đức Kinh 》. Phía sau còn có một bức tranh chữ, bức “Thượng thiện nhược thủy”, là do chính tay ông viết.

Trước kia lúc đang phát triển sự nghiệp thì ông rất dữ dội, luôn sát phạt và quyết đoán, nhưng từ sau khi bị phát bệnh đau tim hai lần liên tục thì ông cũng đã bắt đầu chú trọng vào việc tu thân dưỡng tính.

Trần Văn Cảng dần bước tới gần Trịnh Bình Nghĩa, lúc này ông ta tháo kính viễn thị ra, ném nó lên trên bàn, khiến nó phát ra tiếng động.

Trần Văn Cảng gọi một tiếng “cha nuôi”, sau đó ngoan ngoãn mà đứng trước bàn của ông: “Con đến để nhận lỗi với người.”

Trịnh Bình Nghĩa hừ cười: “Hiện tại tụi con cũng đủ lông đủ cánh rồi, còn nhận lỗi gì với ta đây?”

Thái độ của Trần Văn Cảng lại càng ngoan ngoãn hơn: “Người đừng nóng giận, phải chú ý sức khỏe.”

Anh đứng ở đó, sau giờ trưa, ánh mặt trời vẫn chưa đủ khả năng để đọc hiểu bầu không khí nên vẫn cố chui vào từ cửa sổ, cũng vì thế ánh vàng hoàn toàn chiếu rọi lên khuôn mặt của anh.

Trịnh Bỉnh Nghĩa không thể không thừa nhận rằng trông đứa nhỏ này rất đẹp, từ tận đáy lòng của mình, thậm chí ông ta còn có thể lý giải được vì sao con trai ông lại thích cậu.

Người làm cha già như ông lại nhớ đến chuyện năm ngoái mình phải quyên tặng cho trường đại học kia một phòng thí nghiệm — thành tích của Bảo Thu và Mậu Huân đều không đủ, vào đại học đều là nhờ vào việc nhét tiền vào đó, Trịnh Ngọc Thành thì đỡ hơn em trai và em gái một chút, là dựa vào bản thân để vượt qua kì thi đại học.

Nhưng nếu so với Trần Văn Cảng thì chẳng ai sánh bằng cả. Thành tích các môn của Trần Văn Cảng trong mỗi học kỳ đều là A+, luôn nằm trong danh sách nhận học bổng. Trong bữa tiệc kia, vì nhà đầu tư giáo dục kia muốn nịnh hót Trịnh Bình Nghĩa cho nên Trịnh Bình Nghĩa mới biết được là có chuyện này. Dù cậu luôn che giấu tài năng nhưng vẫn luôn lặng lẽ đè đầu Trịnh Ngọc Thành.

Có khi Trịnh Bình Nghĩa còn thấy có chút tiếc nuối. Sao con người ta thì có đầu óc như thế này mà mấy đứa con ruột của mình lại đều không có?

Đứa con nuôi này luôn làm vừa lòng ông ta, chẳng bao giờ làm ông ta phải lo lắng cả, nó cũng không bộc lộ gì mà chỉ tình nguyện làm một chiếc lá xanh*, điều này khiến ông ta vẫn có thể kìm chế được sự tức giận của mình.

“Được rồi.” Trịnh Bình Nghĩa mở ngăn kéo, lấy một hộp xì gà ra rồi cầm một điếu lên, “Đã tìm được người chụp mấy bức ảnh kia chưa?”

“Vẫn chưa ạ, thử hỏi bảo vệ của trường thì khu vực xung quanh lại không có camera giám sát, mà nếu làm gắt quá thì lại sợ là sẽ to chuyện ạ.”

“Chiều nay cha sẽ hẹn hiệu trưởng của trường các con đi ăn bữa cơm, còn về phần các sinh viên lan truyền kia thì sẽ bắt bọn họ xoá sạch, còn lan truyền nữa thì còn ra cái dạng gì nữa!”

“Phải làm phiền người rồi.”

“Con biết thì tốt rồi. Ta thấy sớm muộn gì tụi con cũng phải làm ta tái phát bệnh tim thì mới vừa lòng.”

*làm nền.