Trịnh Bỉnh Nghĩa kéo ngăn kéo ra, lại lấy thêm một điếu xì gà nữa ra, sau đó bỏ vào miệng và nhai phần đầu của điếu xì gà. Sau đó ông châm lửa và bày ra biểu cảm tự hỏi, Trần Văn Cảng đứng ở một bên, chờ ông suy nghĩ xong và tuyên bố đáp án của quá trình tự hỏi.
Cuối cùng thì Trịnh Bình Nghĩa cũng đặt điếu xì gà lên trên chiếc gạt tàn: “Ta cũng từng có tuổi trẻ, người trẻ tuổi thích chơi thì cũng không có gì đáng trách. Chuyện tình cảm của con với Ngọc Thành rất tốt, trước kia không phải là ta không biết, nhưng ta cũng chưa từng nói qua một chữ về việc ngăn cấm các con, có phải hay không? Nhưng mọi việc đều phải có giới hạn. Các con muốn chơi? Ừm, không thành vấn đề. Nhưng ở loại gia đình như chúng ta thì có một số việc không thể coi là thật sự. Chuyện này con hiểu không?”
Có lẽ Trịnh Ngọc Thành cũng được xem là hiểu về cha mình, nhưng không đủ nhiều.
Trong suy nghĩ của Trần Văn Cảng thì việc có phải anh và Trịnh Ngọc Thành hôn nhau hay không, có âu yếm nhau hay không, có lên giường với nhau hay không thì quả thật ông Trịnh sẽ không thèm để ý đến chuyện này. Mà về chuyện bọn họ mắt qua mày lại trong âm thầm thì thật ra cũng chẳng giấu được Trịnh Bình Nghĩa. Bởi cả anh và ông đều hiểu rằng nếu anh và Trịnh Ngọc Thành muốn làm bạn đời của nhau thì sẽ là chuyện không thể nào.
Trần Văn Cảng khoanh tay tạm biệt, so với cha nuôi trên danh nghĩa thì thật ra Trịnh Bình Nghĩa vẫn luôn giống cấp trên của anh hơn.
Nhưng lúc anh sắp đi ra ngoài thì Trịnh Bình Nghĩa vẫn quyết định thể hiện một chút tấm lòng của người cha: “Văn Cảng, con luôn là đứa khiến cho ta yên tâm, con hiểu chuyện nên ta cũng không muốn nói nặng lời với con. Từ nhỏ Ngọc Thành và Mậu Huân đã gây ra không biết bao nhiêu tai họa nhưng cũng chỉ có con là từ trước đến nay chưa từng phạm lỗi.”
Ông vỗ vỗ vào người con nuôi: “Coi như là một bài học đi, sau này từ lời nói đến việc làm đều phải cẩn thận, đừng làm cho ta thất vọng.”
Quả thật Trần Văn Cảng rất hiếm khi phạm sai lầm, nhưng không phải là tuyệt đối sẽ không.
Có đứa trẻ nào mà không gặp rắc rối chứ? Lúc mười mấy tuổi, anh đã từng phải chịu ấm ức ở trong trường học mới, lúc bị người giáo viên ham đánh lợi kia nhìn bằng ánh mắt kỳ thị, đột nhiên anh đã rất muốn trở về ngôi nhà vấn đầu của mình để xem xem. Lần đó Trịnh Ngọc Thành đã rời nhà trốn đi cùng anh, hai người đi mà không nói cho ai, khiến cho nhà họ Trịnh còn tưởng bọn họ đã bị bắt cóc, còn báo cảnh sát.
Sau khi trở về, bác Lâm đã phê bình Trần Văn Cảng. Dù Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng không vui lắm nhưng cũng chưa từng nói một câu nặng lời với anh.
Ông cho Trần Văn Cảng đi ngủ nhưng lại để Trịnh Ngọc Thành nhịn đói và cấm túc ở trong phòng một đêm, ai cũng không khuyên được.
Nhưng mà đương nhiên Trần Văn Cảng cũng không thể ngủ được, anh đã cách một cánh cửa mà ở bên ngoài cùng Trịnh Ngọc Thành cả đêm.
Trong đêm dài, gió thổi lùa vào khiến cơ thể anh trở nên lạnh lẽo. Bác Lâm đã ôm thảm tới xem bọn họ, mà lúc bấy giờ Trịnh Ngọc Thành trùm thảm lông rồi không tim không phổi mà ngủ mất. Lúc ấy bác Lâm đã hỏi Trần Văn Cảng đã hiểu ra mình làm sai chỗ nào chưa, anh nói đã hiểu rồi.
Thật ra lúc đó anh cũng chưa thật sự nghĩ thông mọi chuyện, chỉ là theo bản năng mà cảm thấy câu trả lời như thế tương đối tốt.
Nhưng mà lúc đó, ít nhiều gì thì anh cũng đã hiểu ra mọi số việc, đó là anh và những đứa trẻ khác trong nhà vẫn chịu sự quản giáo rất khác nhau.
Trịnh Ngọc Thành sẽ trực tiếp bị phạt luôn, nhưng sau khi phạt xong sẽ không còn việc gì nữa cả. Nhưng ngược lại đối với Trần Văn Cảng mà nói, không nhận được sự trừng phạt cũng không phải một chuyện đáng được ăn mừng. Anh vẫn luôn phải khắc sâu những bài học đó vào trong lòng. Anh chỉ có thể tự kiểm điểm lại địa vị của bản thân từ những dấu vết để lại.