Chính là kể từ sau lúc đó, anh trở nên cực kỳ tuân thủ quy tắc. Anh bất chấp theo khuôn phép bất kể nó tốt hay không tốt, là một con đường cực an toàn.
Anh càng ngày càng ít phạm sai lầm, Trịnh Bình Nghĩa cũng càng ngày càng vừa lòng về anh.
Chuyện giỏi hơn Trịnh Ngọc Thành là chuyện duy nhất anh không tuân theo quy tắc.
Trước lúc ra ngoài, anh nghe Trịnh Bình Nghĩa hỏi: “Vậy Mậu Huân thì sao? Hiện tại nó cũng đã vào công ty, con cảm thấy nó thế nào?”
Thật ra Trần Văn Cảng cũng không rõ ràng lắm, cho nên cũng chỉ đưa ra vài câu khích lệ không có bất cứ lỗ hổng nào: “Em ấy rất nỗ lực, chịu học hỏi, rất nhanh sẽ tiến bộ.”
Không ai hiểu con bằng cha, khóe miệng của Trịnh Bình Nghĩa khẽ đi xuống một chút: “Phải không? Sao ta lại không nhìn ra nhỉ.”
Trần Văn Cảng đành phải cười cười.
Trịnh Bình Nghĩa nói: “Nếu đều như con, ta đã bớt lo —— Trịnh Mậu Huân còn ham chơi, vẫn còn có rất nhiều nghiệp vụ chưa thuần thục, con đã quen với cương vị rồi, sau này có thời gian thì cũng dẫn dắt nó với. Đừng suốt ngày đi theo Ngọc Thành.”
*
Trần Văn Cảng vừa rời khỏi phòng sách, chỉ mới xuống đến cầu thang thì đã bị một bóng dáng lao đến như gió ngăn cản: “Anh Văn Cảng!”
Anh nở một nụ cười với người vừa tới.
Trịnh Bảo Thu ôm lấy cánh tay anh: “Anh có còn nhớ anh họ của em không? Hoắc Niệm Sinh ấy!”
Trần Văn Cảng cùng Trịnh Bảo Thu đi về phía phòng khách, nụ cười ở trên gương mặt cũng không hề biểu hiện ra chút khác thường nào: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Vừa nãy lúc ăn cơm ảnh cung nghe mẹ em nói rồi đấy, chẳng phải sắp tới anh ấy sẽ về đây sao.” Trịnh Bảo Thu nói, “Em muốn mua chút gì đó tặng anh ấy nhưng em không biết nên tặng cái gì cho con trai các anh cả, nếu được thì anh đi chọn với em đi.”
Trần Văn Cảng nói: “Được, khi nào em rảnh thì mình đi.”
Ở trong lòng anh thì anh vẫn luôn xem Bảo Thu như em gái của mình, cho dù không phải vì Hoắc Niệm Sinh thì anh cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cô em gái này. Quả nhiên Trịnh Bảo Thu rất vui: “Vẫn là anh tốt với em nhất! Hai người ảnh trai ruột kia của em còn chẳng chịu đi cùng em.”
Trần Văn Cảng cười nói: “Là không chịu hay là không dám đi dạo phố cùng em?”
Trịnh Bảo Thu không để bụng, cô cùng Trần Văn Cảng mở điện thoại di động ra để xem thời khoá biểu của anh.
Hiện giờ anh đang ở cuối học kỳ của năm ba đại học, lại qua một kì nghỉ hè nữa chính là năm tư. Mà hai năm đầu anh đã mất ăn mất ngủ để lấy gần hết tín chỉ, số tín chỉ còn lại cũng không nhiều lắm, ngoại trừ ngày hôm sau có một tiết học sớm thì hầu hết thời gian còn lại đều là thời gian rảnh.
Trịnh Bảo Thu lười chờ lâu cho nên đã hẹn ngày mai sau khi anh học xong bọn họ sẽ đi đến trung tâm thương mại luôn.
Hai người ở trên sô pha thì thầm, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, cuối cùng Trịnh Bảo Thu cũng không kìm nén được nữa mà đè thấp âm lượng xuống để dụ anh chia sẻ bí mật: “Ba em nói cái gì với anh vậy? Có mắng anh hay không? Sau này anh và anh cả của em có còn ở bên nhau nữa không?”
Trần Văn Cảng không ngờ ở nơi này còn có một yêu tinh hóng chuyện đang chờ, anh chỉ hàm hồ nói: “Nói sau đi.”