Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 21: “Không muốn anh đi sao?”

“Đừng có nói cho có lệ với em.” Trịnh Bảo Thu ghé vào tay vịn trên sô pha, trong độ tuổi nữ sinh như cô nàng thì vẫn tồn tại những ảo tưởng lãng mạn, “Trước kia em còn lén đưa thư tình cho hai người đấy. Em cảm thấy anh thật sự thích anh trai của em. Các anh thật sự không tranh thủ một chút sao?”

Trước kia lúc ở trong nhà, Trịnh Bảo Thu vô tình phát hiện quan hệ giữa hai người bọn họ, cô còn là người hỗ trợ giữ bí mật cho bọn họ.

Trần Văn Cảng đã cảm thấy nhẹ lòng hơn, anh khẽ gõ đầu cô rồi nói: “Nếu đổi lại là em thì em sẽ làm như thế nào?”

Cô nói: “Quỳ ở trước cửa phòng sách ba ngày ba đêm? Nếu không được nữa thì thu dọn hành lý rồi bỏ trốn?”

Trần Văn Cảng thật sự bật cười, anh hỏi cô: “Không phải chia tay là biện pháp đơn giản và an toàn nhất sao?”

“Vậy tình yêu thì sao?”

“Tình yêu cũng không quan trọng đến vậy đâu.”

“Không thể nào, thật sự muốn chia tay sao?”

Lần này Trần Văn Cảng cho cô một đáp án khẳng định.

Trịnh Bảo Thu “Ha” một tiếng, trong biểu cảm có chút tiếc nuối.

Nhưng cô lại nói: “Vậy em đành phải lén có thêm một nguyện vọng rồi, hy vọng cho đến cuối cùng thì Hà Uyển Tâm vẫn không phải là chị dâu của em.”

“Không phải bởi vì cái gì khác,” Trịnh Bảo Thu đung đưa chân, trên cổ chân còn có một chiếc lắc làm bằng bạch kim trông đầy tinh tế, “Em dùng nhân cách để bảo đảm với anh rằng chắc chắn cô ta không thật sự thích anh trai em. Đương nhiên đó không phải điều thiết yếu nhất, có đôi lúc em cảm thấy cô ta có hơi…… Đáng sợ.”

Trần Văn Cảng rất ngạc nhiên với trực giác của con gái các cô, nhưng anh chỉ hơi hé miệng, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một nụ cười bất đắc dĩ.

Anh đảm bảo với Trịnh Bảo Thu là sẽ không kể cho bất cứ ai về chuyện này, và thế là hai người họ lại có thêm một bí mật nhỏ.

Trịnh Bảo Thu vừa rời đi thì sự tươi cười của anh cũng lập tức biến mất, cái tên đó từng mang đến cho anh quá nhiều khói mù.

Trịnh Bảo Thu nói ghét Hà Uyển Tâm chắc là vì có một loại bản năng tìm lợi tránh hại.

Mà quan hệ giữa anh và Hà Uyển Tâm đã không thể dùng từ ghét hay không ghét để hình dung.

Hà Uyển Tâm là người đã từng vì lợi ích riêng của bản thân mà huỷ hoại nửa đời sau của anh.

Thời gian còn lại của ngày hôm nay, Trần Văn Cảng đều nhốt mình ở trong phòng ngủ, không còn gặp lại những người khác. Vừa sống lại, anh còn cần một ít thời gian để tự hỏi, bao gồm việc phải làm như thế nào để đối mặt với Hà Uyển Tâm —— và Trịnh Ngọc Thành ở đời này. Hận là một loại cảm xúc rất dễ tiêu hao, rất khó để anh hận bất cứ người nào lâu dài. Mà hiện tại hồi tưởng lại, hình như tất cả những ân oán kiếp trước đều dừng lại trước Hoắc Niệm Sinh, là Hoắc Niệm Sinh thay anh kết thúc những chuyện này.

Bởi vậy Trần Văn Cảng cũng không thể đưa ra một đáp án chính xác.

Trong mộng, Hoắc Niệm Sinh lại tới, anh ấy vẫn mang nụ cười bất cần quen thuộc kia, anh ấy cười nhạo anh vẫn cứ do dự và thiếu quyết đoán như vậy.

Trần Văn Cảng ngồi ở trên chiếc ghế dài ở ven biển, anh cũng đã quen với cái giọng điệu có chút kiêu ngạo này của Hoắc Niệm Sinh cho nên cũng chẳng hề tức giận, ngược lại, thậm chí anh còn cảm thấy hơi hoài niệm nó.

Anh cũng dùng miệng lưỡi trêu chọc để đáp lễ: “Đúng, gừng càng già càng cay, kiến thức của anh rộng rãi như vậy, có thể nói cho tôi biết bây giờ tôi phải làm gì hay không?”

Hoắc Niệm Sinh không trả lời, anh ấy chỉ đi lại bên cạnh Trần Văn Cảng rồi ngồi xuống. Anh ngồi với Trần Văn Cảng trong chốc lát, gió lại trở nên mạnh hơn.

Hoắc Niệm Sinh đứng lên, sờ sờ vào mái tóc của anh: “Anh phải đi rồi.”

Trần Văn Cảng theo bản năng mà giữ lấy anh.

Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, nhìn anh cười cười: “Không muốn để anh đi sao?”

Gió biển thổi phần phật, tạp âm trở nên lớn hơn, toàn bộ âm thanh ồn ào náo động cứ thế rót vào trong tai. Trần Văn Cảng nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.