Sẽ không còn cảm giác cứ đi đến chỗ nào đều sẽ phải nghênh đón ánh mắt khác thường của người khác, ở nơi công cộng sẽ không còn gặp phải những đứa trẻ cố ý đặt cho anh những biệt danh tràn ngập sự ác ý như là “Quái vật xấu xí”, “Rồng một mắt”. Trời cao tặng anh một thứ quá xa xỉ, dường như nhiều năm đau khổ như vậy cũng cứ thế mà bị xoá bỏ một cách nhẹ nhàng.
Dựa theo quy tắc của nhà họ Trịnh thì bữa trưa luôn bắt đầu vào lúc 12 giờ, nếu muốn ăn cơm thì không được phép về trễ.
Trần Văn Cảng lấy lại bình tĩnh, anh đã tới nhà ăn rồi, những người khác trong nhà họ Trịnh vẫn còn chưa có tới.
Chỉ có hai người hầu đang trải khăn trải bàn và sắp xếp các bộ đồ ăn trước bữa ăn.
Trong đó có một cô bé trẻ tuổi trông có vẻ khá lạ mặt, trông có vẻ cũng chưa quen việc lắm, chắc là mới tới, cô bé cất tiếng đầy giòn giã: “Chào cậu chủ Mục Thanh.”
Trần Văn Cảng nở một nụ cười đầy dịu dàng với cô.
Cô bé bị nụ cười đó làm cho hoa cả mắt, cô gái tên Mai bên cạnh lại mắng cô thêm một phen. Cô bé hoảng sợ nên lại vội vàng cúi đầu làm việc.
Sau khi hai cô làm việc xong, cô gái tên Mai kia lại túm cô lại ở dưới bước ngoặt của cầu thang rồi nói: “Em nhận nhầm người rồi, người vừa nãy là Trần Văn Cảng.”
Trịnh Ngọc Thành đã từng lén nói rằng đã là thời đại nào rồi, ở trong nhà cũng không cần phải gọi cô chủ cậu chủ nữa. Nhưng ông Trịnh lại là người chú trọng quy củ, luận theo bối phận thì ở trong cái nhà này ông vẫn là người có quyền định đoạt.
“Ôi?” Cô bé vừa sợ lại vừa xấu hổ, “Em không có cố ý. Làm sao bây giờ, quay lại nói lời xin lỗi hay sao ạ?”
“May là em gọi sai ở trước mặt của Trần Văn Cảng, cậu ấy rất tốt tính, lúc ấy không sửa lại luôn cũng là vì không muốn khiến.” Mai nói tiếp, “Nhưng mà ngược lại, nếu em dám kêu nhầm Mục Thanh thành cậu chủ Văn Cảng thì — cậu ta sẽ nổi điên lên.”
“Sẽ không gọi sai nữa đâu.” Cô bé bảo đảm, “Nhưng mà nổi điên sao? Đến mức đó sao?”
Mai nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy không có ai nên mới ghé sát vào lỗ tai của cô bé rồi nói: “Lời này là chị lén nói với em thôi. Cái cậu Mục Thanh kia là cái tên bắt chước, cái gì cũng học theo Trần Văn Cảng cả, trang phục cũng mặc giống cậu ấy luôn, ngây cả tướng đi và cách nói chuyện cũng học theo người ta, có thể không nhận nhầm sao?”
“Còn có loại người này sao?”
“Em biết là được, sau này không có việc gì thì đừng trêu vào cậu ta. Nếu không cậu ta sẽ cho em biết mặt đấy.“
Thấy bác Lâm đi tới từ đầu hàng lang bên kia, hai người vội vàng im lặng rồi đi vào nhà bếp.
*
Nhà họ Trịnh ăn theo thực đơn kiểu Tây, trên chiếc bàn dài được phủ một lớp khăn trải bàn màu trắng, khiến cho vị trí của từng người đều cách rất xa nhau.
Trần Văn Cảng ngồi vào bàn, chưa đến một lúc sau thì đã có người đi đến bên cạnh và ngồi xuống ngay cạnh anh. Chính là Trịnh Ngọc Thành.
Không thể không thừa nhận rằng Trịnh Ngọc Thành có một bề ngoài rất tốt.
Hiện tại cậu ta vẫn còn rất trẻ, tràn đầy sức sống, thần thái lại còn sáng láng, lúc cậu ta tiến vào phòng cứ như là đưa cả sự ấm áp của ánh mặt trời vào bên trong.