Cuộc Sống Bình Thường Của Cậu Con Nuôi Được Tái Sinh Vào Gia Đình Giàu Có

Chương 13: Tan xương nát thịt

Lúc Trần Văn Cảng vừa tới nhà họ Trịnh thì ở trong trí nhớ của anh, bác quản gia luôn là người rất nghiêm khắc với anh, mọi mặt của anh đều phải sửa theo đúng ý ông.

Cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm, phải làm như thế này, phải làm như thế kia…… Toàn bộ thời niên thiếu của anh đều bị người giám hộ với đầu óc cũ kỹ này bó tay bó chân, lúc đó anh thường xuyên nghĩ rằng chờ sau này anh được tự lập thì tốt rồi, dọn ra ngoài, không còn phải chịu cảnh ngày nào cũng phải gặp ông nữa.

Mãi đến sau này—

Vào kiếp trước, khi vết thương của Trần Văn Cảng có chuyển biến xấu, vào thời điểm anh không thể không từ bỏ tròng mắt kia, chính sau lúc anh phẫu thuật xong, bác Lâm đã lén đến biệt thự của Hoắc Niệm Sinh để thăm anh.

Lúc ấy, trông bác quản gia dường như đã già thêm mười mấy tuổi: “Cháu vừa ra tù thì đã lặng lẽ rời đi luôn, bác đã sai người đi tìm cháu rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thấy cháu đâu cả… Bác biết cháu hận Trịnh Ngọc Thành, nó có lỗi với cháu, nhưng sao cháu không tìm tới bác? Chẳng lẽ bác còn có thể bỏ mặc cháu được hay sao?”

Bác Lâm tiến về phía trước rồi sờ lên nửa bên gương mặt quấn băng gạc của anh, trong đôi mắt vẩn đυ.c của bác đã xuất hiện ánh lệ: “Xem kìa, phải chịu khổ như vậy.”

Dòng thời gian quay ngược, Trần Văn Cảng của năm hai mươi tuổi đã duỗi tắt ôm lấy ông: “Cháu biết là bác muốn tốt cho cháu.”

*

Bác Lâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cháu nghĩ xem vì cái gì mà bác phải tức giận như vậy? Cháu có biết là cháu đang lấy tương lai của mình ra để đùa giỡn hay không?”

Trần Văn Cảng bình tĩnh mà nói: “Cháu hiểu mà.”

Kiếp trước anh đã không chịu tin vào điều này, và quả thật cũng vì điều đó mà anh đã tự đâm cho mình tan xương nát thịt.

“Bác thật sự không biết những người trẻ tuổi như các cháu đang nghĩ cái gì, bác bảo cháu này, cháu có thể nghe hiểu lời khuyên của bác hay không? Trịnh Ngọc Thành là một cậu chủ, dù cậu ta có tùy hứng thì vẫn có tư cách để tùy hứng, nhưng cháu thì sao? Cháu còn muốn làm bà Trịnh hay sao? Cháu cảm thấy chuyện đó có khả năng xảy ra hay sao?”

Thấy Trần Văn Cảng có thái độ thành khẩn, cũng không phản bác, lại lời khuyên của mình, bác Lâm vỗ vỗ vào bờ vai của anh, cuối cùng vẻ mặt của bác cũng trở nên hòa hoãn hơn:

“Các cháu đừng lại làm bác sợ thì bác đã cám ơn trời đất rồi. Cũng may chuyện lần này chỉ xem như là chuyện cỏn con, cũng không cho ai có cơ hội đăng lên báo để làm to chuyện. Gần đây huyết áp của cha nuôi cháu khá cao, nếu có thể không chọc giận ông ấy thì đừng có chọc, mau đi tìm ông ấy và giải thích ra nhẽ đi. Nếu có chuyện gì thì tới tìm bác.”

Ông nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ rưỡi trưa: “Được rồi, trước tiên cháu đi ăn cơm đi đã.”

Trần Văn Cảng đi ra khỏi phòng của ông rồi tiến vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

Lúc ngẩng đầu lên, trong gương vẫn là khuôn mặt dịu dàng trông như chẳng bao giờ nổi giận kia.

Tuy trông gương mặt vẫn xuất hiện vẻ tái nhợt mỏi mệt nhưng nhìn chung thì vẫn khỏe mạnh, tuổi hai mươi hay còn gọi là tuổi trẻ chính là tiền vốn của anh.

Trần Văn Cảng cảm thấy có hơi khó tả, anh thử sờ mặt của mình, không hề có cảm giác gồ ghề ngược lại lại khiến anh cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.