Bản thân Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng có hai trai hai gái, ngoài ra còn nhận nuôi thêm Trần Văn Cảng và một người khác, chính là con trai của em gái ruột của ông ta, Mục Thanh.
Cho nên nếu xét theo tình cảnh thì thật ra Mục Thanh và Trần Văn Cảng cũng khá tương tự nhau: Cha mẹ đã tạ thế, ăn nhờ ở đậu, đến cả mặt mày của hai người cũng có gì đó khá giống nhau.
Nhưng kì lạ là thứ duyên phận này cũng không thể kéo gần quan hệ của hai bọn họ.
Ngược lại Mục Thanh lại ẩn ẩn có chút bài xích Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng cũng không có ấn tượng về việc mình đã từng làm gì khiến cậu ta khó chịu cho nên mặt ngoài vẫn rất khách khí: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện anh và Ngọc Thành gây ra kia, hình như cậu đã biết rồi.” Mục Thanh nhẹ giọng nói một cách rất chậm rãi, bình tĩnh mà tới báo tin xấu này cho anh, tính cách cậu ta luôn rất lạnh lùng cho nên vẫn luôn giữ thái độ và giọng điệu này, “Bác Lâm tìm cậu, muốn nói chuyện với cậu trước.”
Bác Lâm chính là quản gia của nhà họ Trịnh, cũng đã phục vụ trong căn nhà này 20 năm. Ở trong cái nhà này thì sự tồn tại của ông cũng đại biểu cho một loại quyền uy khác.
“Được.” Trần Văn Cảng đồng ý, “Ông ấy còn nói gì nữa không?”
Mục Thanh nâng mắt lên, lại nhìn thấy một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm với vẻ u ám.
Con ngươi của Trần Văn Cảng có màu nâu nhạt, nhưng lúc không có ánh sáng chiếu vào thì rất giống màu đen, trông rất u ám.
Bị anh nhìn như thế, trong lòng Mục Thanh cũng nảy lên một cái: “Không có. Chuyện khác tôi không hỏi nhiều. Anh đi rồi sẽ biết.”
Nhà họ Trịnh có rất nhiều người làm, quản gia, đầu bếp, tài xế và những người làm khác sống ở trong một khu vực khác, Trần Văn Cảng đi qua đó theo trí nhớ.
Lúc bác Lâm nhìn thấy anh thì biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc: “Trần Văn Cảng! Cháu qua đây! Chuyện của hai đứa là như thế nào vậy?”
Không thể trách ông có thái độ không tốt được, cả đời này của ông cũng chưa thấy qua loại chuyện này, vì vậy đã chịu sự tác động không hề nhỏ: “Tuy rằng cháu không sửa họ nhưng cháu cũng đã kêu Trịnh Bình Nghĩa một tiếng cha nuôi, cũng xem như là anh em với Trịnh Ngọc Thành, cháu ở bên ai không được, sao lại cứ phải ở bên cậu ta — Hả?”
“Bác đừng nói như vậy. Người ngoài thì người ta cũng đâu nhìn cháu như vậy.”
“Hoá ra cháu còn biết mình là ai đó à? Bác còn tưởng rằng cháu đã quên từ lâu rồi cơ.”
Ở trước mặt ông, Trần Văn Cảng đành cúi đầu nhận sai: “Chuyện này là do cháu thiếu suy xét.”
“Chẳng phải trước kia cháu nhận được rất nhiều thư tình đến từ các bạn học nữ hay sao? Sao cứ phải cố chấp đi theo con đường sai trái này chứ?”
“Bác Lâm, xin bác bớt giận.” Trần Văn Cảng nhìn mái tóc đã phủ đầy sắc bạc kia, trong lòng cũng muôn vàn phức tạp, anh bước lên phía trước hai bước, “Từ nhỏ thì cha cháu đã qua đời, cha nuôi thì lại luôn bận rộn, năm nào bác cũng là người họp phụ huynh cho cháu cả, ở trong mắt cháu thì bác cũng như là người lớn trong nhà.”
Đột nhiên lại nói những thứ này khiến ông cũng không tiện nổi giận nữa: “Không cần nói mấy lời vô dụng đó với bác.”