Dường như là đến lúc này thì anh mới dám âm thầm có một suy nghĩ thật sinh động.
Thật sự là vào ngay lúc này, Hoắc Niệm Sinh vẫn đang còn sống.
Cùng ở ngay dưới khoảng trời này, trên một mảnh đất nào đó, anh không biết Hoắc Niệm Sinh đang làm gì nhưng chắc chắn là anh ấy vẫn đang còn sống, vẫn có hô hấp và vẫn có nhiệt độ cơ thể.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ Trần Văn Cảng vẫn vô thức lảng tránh vấn đề này. Trong đầu của anh luôn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ nhưng thứ duy nhất ảnh không dám tùy tiện suy nghĩ chính là điều này. Nếu không, dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi thì cũng có thể ép chặt trái tim của anh đến nỗi khiến anh không thể thở nổi.
Trong khoảnh khắc này anh thật sự rất muốn chứng minh sự thật này, nhưng rồi vẫn ngập ngừng, hiện tại anh không thể gọi vào dãy số này được.
Đối với Hoắc Niệm Sinh ở hiện tại mà nói, Trần Văn Cảng là sự tồn tại như thế nào chứ?
Chỉ mới gặp qua, không thân. Cũng chẳng qua chỉ là một người có gương mặt ổn hơn đại chúng mà thôi.
Trần Văn Cảng hồi tưởng lại những ký ức của anh vào năm anh hai mươi tuổi, quả thật lúc đó anh chỉ thoáng gặp qua Hoắc Niệm Sinh trong một buổi dạ tiệc mà thôi.
Nghe người khác nhắc tới anh ấy với danh xưng là một cậu chủ khá đào hoa, ấn tượng đầu tiên cũng quả thật là có một cái miệng không chịu buông tha cho bất cứ ai, chỉ thế mà thôi. Bắt cái tay, xoa đầu một cái, gặp lại còn có thể nhớ ra tên để gọi, cũng xem như trong mắt Hoắc Niệm Sinh vẫn có anh.
Còn lúc không thấy mặt thì có lẽ anh ấy sẽ chẳng nhớ nổi Trần Văn Cảng là một người trông như thế nào.
Đầu óc của Trần Văn Cảng dần tỉnh táo trở lại, anh cũng chẳng hề thấy thất vọng vì điều đó.
Nếu không quen biết thì có thể làm quen lại thêm một lần nữa, thật ra chỉ cần người vẫn bình an thì cái gì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Năm đó Hoắc Niệm Sinh cố ý để lại một bức thư tuyệt bút để khiến anh sống thật tốt nhưng kết quả là nó lại biến thành những câu thần chú vây khốn Trần Văn Cảng suốt cả mười năm sau, không thể giải thoát nổi. Hiện tại dường như anh cũng đã hiểu ra tâm trạng của Hoắc Niệm Sinh vào lúc đó. Hóa ra lúc anh nghĩ đến Hoắc Niệm Sinh thì cũng chỉ mong cầu những điều đơn giản như vậy.
Thì cứ sống thôi. Có thể sống thật tốt thì đã mạnh mẽ hơn rất nhiều điều khác rồi.
Lúc này, có người tới gõ cửa phòng của anh.
Suy nghĩ của Trần Văn Cảng bị cắt đứt, ảnh ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
Giọng nói truyền vào từ bên ngoài không phải giọng của Trịnh Ngọc Thành nhưng cũng là một giọng nam trẻ tuổi: “Là em, Mục Thanh.l
Trần Văn Cảng đi qua để mở cửa phòng ra.
Người vừa đến lùn hơn anh khoảng hai đến ba cm, mặt mày của cậu ấy khá tinh xảo nhưng lại có khí chất rất lạnh lùng.
Mục Thanh cũng không mang họ Trịnh, cậu là cháu ngoại của ông Trịnh, bởi vì sau khi mẹ của cậu ấy qua đời thì không còn ai chăm sóc cho cậu ấy cho nên mấy năm qua cũng đều sống ở trong nhà của cậu.
Nhà họ Trịnh cũng chỉ có vài đứa trẻ, tuổi tác lại không cách nhau quá nhiều cho nên hầu hết vẫn luôn cùng nhau học hành và lớn lên.