Lư Thần Long muốn anh tìm kẻ phát tán ảnh, đương nhiên anh biết kẻ đó là ai, nhưng mà trong lòng anh lại chẳng dâng lên chút gợn sóng nào.
Hứng thú đã rã rời, cảm thấy cũng chẳng sao cả.
Mấy bức ảnh nói về việc mình là đồng tính bị dán lên tường như là những tấm poster, bị người khác chỉ vào mặt mà mắng một đống, tất cả cũng chẳng có gì to tát lắm.
Hơn nữa nếu so chuyện này với những chuyện Hà Uyển Tâm đã thật sự làm thì cũng chỉ là những chuyện cỏn con mà thôi. Hà Uyển Tâm không phải là cái gì mà hoa bá vương, cô ta vốn là một con rắn sặc sỡ. Chuyện cô ta thật sự làm ra mới là điều đáng sợ, nếu không vì thế thì vì sao một phạm nhân ở trong nhà tù lại có được axit cơ chứ?
Kiếp trước Trần Văn Cảng yêu cầu cô ta cho mình một lời giải thích, anh cũng không định cứ thế mà cho qua, nhưng mà sau đó Hoắc Niệm Sinh đã thay ảnh làm điều đó trước.
Không phải anh không muốn tự mình ra tay, chẳng qua là có một vài nguyên nhân khác, nhưng mà chủ yếu cũng là do lúc ấy tinh thần của anh không được tốt lắm.
Sau khi bị thương và ra tù, Trần Văn Cảng đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực và rối loạn lo âu, đi kèm với đó còn có rối loạn sang chấn cực kỳ nghiêm trọng sau tai nạn, lúc phát tác thì sẽ xảy ra tình trạng như vừa rồi. Hoắc Niệm Sinh không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trần Văn Cảng thêm, mà bản thân anh cũng muốn trốn tránh hiện thực nên sau khi dần điều trị được những hội chứng này thì cũng đã là nhiều năm sau.
Mà chờ sau khi anh bước ra khỏi những vấn đề đó thì trong thành phố Kim thì cũng đã không còn có sự tồn tại của cái người họ Hà tên Uyển Tâm kia nữa rồi.
Trần Văn Cảng biết nếu so sánh việc vì mình mà Hoắc Niệm Sinh đối đầu với anh em họ Hà thì có hơi khập khiễng, chỗ nào có sự xung đột lợi ích thì ắt sẽ có tranh đấu mà thôi.
Trước kia anh sẽ không tự mình ảo tưởng đến nỗi cảm thấy Hoắc Niệm Sinh vì mình mới làm thế. Nhưng những chuyện xảy ra sau này đã khiến anh không còn chắc chắn như trước nữa.
Có lẽ ít nhiều gì cũng có chút gì đó là vì anh.
Vào lúc phản ứng lại thì Trần Văn Cảng đã theo thói quen mà bấm dãy số quen thuộc vào trong điện thoại di động.
Anh ấn xong rồi nhưng cũng không hề gọi, chỉ nhìn mà thôi, sau đó anh lại xoá đi từng số, từng số một.
Sau khi Hoắc Niệm Sinh chết thì Trần Văn Cảng vẫn luôn nạp phí duy trì cho dãy số này. Vốn dĩ điện thoại của Hoắc Niệm Sinh cũng đã biến mất sau vụ tai nạn du thuyền kia rồi, nhưng mà Trần Văn Cảng đã vận dụng quan hệ của mình để làm một thẻ sim mới, sau đó lắp cái sim mới đó vào một cái máy khác.
Thỉnh thoảng, trong đêm khuya tĩnh lặng, anh cũng sẽ dùng nó để gọi điện cho chính mình.
Những lúc như thế, trên màn hình điện thoại của anh sẽ xuất hiện cuộc gọi có tiêu đề gồm ba chữ đó là “Hoắc Niệm Sinh”. Cảm giác cứ như phía bên kia điện thoại thật sự có người đang đợi anh nhấc máy.
Còn bây giờ, bỗng Trần Văn Cảng cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong lòng anh vẫn đang nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ mang tính lừa gạt và có hơi chân thật mà thôi.
Thừa nhận đi, sao có thể có loại chuyện tốt như thế này chứ —— ấn xuống đi, là có thể nghe Hoắc Niệm Sinh ở bên kia nghe máy, hỏi ai đây?
Trần Văn Cảng đứng lên, lại ngồi xuống, rồi bỗng nhiên lại đứng lên, anh đi một vòng quanh phòng rồi lại dừng ở bên cạnh bàn sách.
Mơ thì cứ mơ thôi, anh nắm chặt điện thoại di động rồi gõ dãy số kia ra thêm một lần nữa, sau đó anh lưu dãy số đó vào.
Chỉ cần không tỉnh lại, mộng cũng là hiện thực