Trần Văn Cảng là người bị kẹp ở giữa cho nên tình cảnh của anh lại càng xấu hổ hơn, bên trong điện thoại đã ngập tràn tin nhắn đến từ người quen.
Anh không hề trả lời lại những tin nhắn đó, nhưng vấn đề lớn hơn nữa đó là nếu Hà Uyển Tâm cứ tiếp tục làm loạn như vậy thì chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền trong vòng giao lưu này, đến lúc đó thì chắc chắn là sẽ truyền đến lỗ tai của ông Trịnh. Mà gần đây Trịnh Bình Nghĩa đang ra biển câu cá với bạn, nửa đêm hôm qua mới vừa về đến nhà, như thế thì khả năng cao là đã nhận được tin tức rồi.
“Cậu thật sự không có việc gì hay là giả vờ không có việc gì?” Vì thế nên Lư Thần Long cứ lẩm bẩm, “Tớ còn không hiểu rõ tính cậu sao, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Tớ đã xem được video kia rồi, cô gái kia ăn nói thật là khó nghe, dựa vào cái gì mà có thể tùy ý nói bậy như vậy, chẳng phải đều là những lời bịa đặt trống rỗng hay sao! À, tớ hiểu, cậu phải vì cậu chủ Trịnh của cậu, cái gì mà phải coi trọng đại cục, không thể cãi nhau với cô ta được. Hiện tại chuyện đã lớn như vậy rồi, còn định làm gì bây giờ? Từ giờ sao cậu còn có thể ngẩng cao đầu làm người ở trong nhà bọn họ nữa đây?”
Một đống câu hỏi như pháo liên thanh được bắn ra, nhưng nói xong, cậu lại nghe thấy tiếng cười của Trần Văn Cảng: “Aiza! Sao cậu lại như thế này chứ?”
“Tớ cười cậu vì hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã gấp rồi.” Trần Văn Cảng lại nói tiếp, “Tớ còn chưa kịp hoảng hốt thì cậu hoảng cái gì?”
“Đồ thần kinh, cậu mới là thái giám!”
“Trường hợp tệ nhất chẳng phải là sẽ bị đuổi đi hay sao? Chỗ cậu ở có còn chỗ trống cho tớ ở nhờ hay không?”
“Được thôi, cậu đến đây đi.” Lư Thần Long thấy anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa thì cũng thấy yên tâm hơn chút, “Ở thì có thể, nhưng tớ cũng nói thật với cậu là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, chúng ta không thể bị đánh mà không trả đũa được. Ít nhất cũng phải tìm ra con rùa khốn khϊếp dám dán tấm poster kia lên đúng không?”
Trần Văn Cảng đáp ứng, “Được, qua điện thoại không tiện nói rõ ràng, khi nào rảnh thì gặp mặt nói chuyện sau.”
Lư Thần Long ở bên kia cũng hiểu ra: “Hẹn gặp lại.”
Trần Văn Cảng không còn cười nữa.
Anh mất tập trung mà ngồi ở bên mép giường nhìn kim đồng hồ xoay.
Người khác đều cảm thấy nhà họ Trịnh giàu có, thậm chí còn hâm mộ anh thật may mắn, dù niên thiếu mồ côi nhưng ngược lại, đã tìm được một chỗ dựa rất lớn.
Nhưng anh nào có phúc để hưởng thụ những thứ đó? Từ nhỏ đến lớn, lúc những đứa trẻ khác chưa hiểu chuyện thì anh đã phải hiểu chuyện rồi, chuyện những đứa trẻ khác không muốn làm thì anh sẽ phải làm. Trước kia thật ra Trần Văn Cảng cũng rất để ý đến những gì người khác nói về mình, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện, hóa ra có nhiều chuyện cũng chẳng đáng là bao.
*minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Đòn công khai thì dễ né nhưng đánh lén thì khó né.