Nói đến đây, ánh mắt cậu cũng dần hiện lên chút thích thú: [Đừng nhìn bề ngoài vẫn là một mảnh thái bình giả tạo, thực chất ngày càng có nhiều khe nứt xuất hiện. Ba năm trôi qua, nguy cơ mà đám vật ô nhiễm bọn mi mang đến đã càng ngày càng lớn, hơn nữa không chỉ tội phạm dị năng giả gia tăng, mà theo sự gia tăng liên tục của loài dị hóa, cũng sẽ dẫn đến an ninh trật tự bị đe dọa nghiêm trọng. Thật ra tao cũng rất tò mò, khi không gian sinh tồn của loài người bị chèn ép đến mức độ nhất định, ngay cả lớp vỏ bọc hòa bình giả tạo cũng không duy trì được nữa, thì những người ở trên kia sẽ định kết thúc như thế nào.]
[Chậc chậc chậc, cậu có biết trông cậu bây giờ giống hệt một trùm phản diện đang mong chờ thế giới bị hủy diệt không?]
Lâm Tức khẽ rũ mắt, khóe miệng lặng lẽ nhếch cao mấy phần: [Đánh giá cao quá rồi.]
"Ở đây, đợi tôi một chút."
Cool Boy đi trước lục tung một góc phòng, cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc máy tính bảng, bấm bấm gì đó rồi đưa nội dung trên đó cho Lâm Tức xem, "Dị năng giả hệ hỏa đã đăng ký trong hồ sơ của cục quản lý dị năng, không tính đến mấy cái chi tiết nhỏ nhặt thì chắc là đáp ứng được nhu cầu của cậu."
Lúc cậu ta rút máy tính bảng ra, Lâm Tức đã bắt được ánh mắt hơi lảng tránh của cậu Cool Boy này, sau khi nhận lấy nhìn sơ qua một cái thì hiểu ra ngay: "Thì ra cái này gọi là "chi tiết nhỏ nhặt" à?"
Cũng biết là mình đuối lý, Cool Boy khẽ hắng giọng: "Cậu cũng biết đấy, tất cả những gì chúng tôi bán đều là mã số dị năng giả hàng thật giá thật, đều là đã đăng ký trong hồ sơ của cục quản lý cả. Muốn tìm được một dị năng giả mất tích mà hồ sơ chưa bị hủy do xác nhận tử vong thế này là rất khó, cậu tìm đến tôi, chẳng phải là vì tin tưởng vào độ an toàn của Bảo Bối nhà chúng tôi sao?"
"Bảo Bối nhà cậu đúng là an toàn thật, nhưng..." Lâm Tức mỉm cười đưa trả máy tính bảng cho Cool Boy, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, "Dị năng giả hệ hỏa 53 tuổi, có dễ bị lộ quá không?"
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ "53 tuổi" được ghi rõ ràng ở mục tuổi tác, một lúc lâu sau Cool Boy mới chuyển mắt sang Lâm Tức: "Gần đây nhu cầu thị trường hơi cao, dị năng giả hệ hỏa thật sự chỉ còn mỗi người này thôi, chỗ tôi còn không có nguồn hàng thì những nơi khác càng khỏi cần nghĩ, cậu nói xem có lấy không?"
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Tức thở dài: "Thôi được, tôi lấy."
Khuôn mặt nghiêm túc thận trọng của Cool Boy cuối cùng cũng nở nụ cười, cậu ta lấy một tấm bảng có mã QR thanh toán từ bên cạnh đặt lên bàn: "Quét mã nhé?"
"Tiền mặt." Lâm Tức đặt chiếc túi đang xách trên tay lên bàn, "Mười nghìn đúng không?"
"Không, là ba mươi nghìn."
Động tác định mở túi của Lâm Tức khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn: "Tăng giá à?"
"Coi như vậy đi." Cool Boy đáp lại rất dứt khoát, kéo một cái ghế tùy ý ngồi xuống, ra vẻ mặc kệ cậu có gấp hay không nhưng tôi đây chắc chắn là không gấp, "Vừa rồi tôi cũng đã nói, Bảo Bối chúng tôi gần đây hơi khan hiếm hàng. Cậu không lấy cũng không sao, dù sao thì với cái giá này, rất nhanh thôi sẽ có người khác đến lấy."
[Wow wow wow, cậu ta đang coi cậu là heo để thịt kìa!]
Lâm Tức nhìn thẳng người trước mặt, sắc mặt không chút gợn sóng.
Một lúc sau chậm rãi hỏi: "Có dao không?"
Giọng điệu này kết hợp với thái độ ôn hòa vô cùng kia, nếu không nghe rõ nội dung cụ thể thì cứ như đang hỏi han một câu xã giao thông thường như "Ăn cơm chưa?" vậy.
Lông mày Cool Boy hơi nhướng lên, sờ soạng bên cạnh một lúc, thật sự móc ra một con dao ném về phía Lâm Tức, thích thú hỏi: "Có, sao thế, muốn cướp à?"
"Không đến mức đó, xã hội văn minh rồi, thô lỗ quá không tốt." Lâm Tức vừa nói vừa cầm lấy con dao xoay xoay hai vòng, cứ như vậy chậm rãi bước đến trước mặt Cool Boy.
Chậm rãi cúi người xuống, sau đó —— nắm lấy tay đối phương, đưa cán dao vào tay cậu ta.
Vẻ mặt Cool Boy hơi sững lại.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp cặp dị đồng vẫn còn mang ý cười dịu dàng kia.
"Nói thật, toàn bộ gia sản trên người tôi cộng lại cũng không đủ ba mươi nghìn." Cậu vừa nói vừa chậm rãi lùi lại một bước, tay đặt trên cổ tay Cool Boy kéo cậu ta tiến về phía trước một chút, cười vô cùng dịu dàng, "Nhưng bây giờ tôi cũng thật sự rất cần thân phận này. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn trả hết nợ thì có lẽ cơ thể này là thứ duy nhất còn có chút giá trị của tôi."
Trong không gian tĩnh lặng, Cool Boy như nghe thấy tiếng gió không nên có trong căn phòng kín mít: "..."
Khóe miệng cậu ta giật giật: "Tôi không phải gay, cậu tránh xa tôi ra..."
Còn chưa nói hết câu, "bốp" một tiếng, cậu ta đã thấy Lâm Tức vỗ mạnh tay trái của mình lên bàn trước mặt.
Tay phải của Lâm Tức vẫn nắm chặt lấy cổ tay cậu ta.
Dưới sự dẫn dắt của cậu, con dao trong tay cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua cổ tay trái của Lâm Tức.
Lưỡi dao rất sắc bén, lờ mờ để lại một vết thương nhỏ, vài giọt máu rỉ ra.