Thành phố náo nhiệt, xe cộ tấp nập.
Dưới màn đêm, ánh đèn neon từ xa rực rỡ lóa mắt.
Ở một nơi không ai chú ý, một bóng người đứng lặng lẽ trước biển chỉ đường hồi lâu rồi thong dong bước vào một con hẻm tối đen như mực.
Chẳng mấy chốc, bóng lưng cao lớn biến mất trong bóng tối.
[Thật ra tôi rất muốn phỏng vấn cậu, cậu nghĩ sao về chuyện là một con người nhưng ý thức về pháp luật của mình còn kém hơn cả tôi?]
Giọng nói tò mò vang lên trong đầu, vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
Từ lúc mượn điện thoại của bạn sinh viên kia đến bây giờ rốt cuộc tìm được địa chỉ, trên đường đi Lâm Tức đã mượn điện thoại của tổng cộng 15 người.
Tuy cả quá trình không thể nói là quá gian nan, nhưng ngẫm lại vẫn khiến người ta không khỏi thổn thức.
[Đừng nói bậy, mặc dù lúc Liên Hợp Thự hành động thường xuyên dùng cách đặc biệt trong tình huống đặc biệt, nhưng tao vẫn được tính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.]
Lâm Tức dừng bước, ngước mắt nhìn qua số nhà: [Là đây rồi.]
Ngôi nhà cũ kỹ không có chuông cửa, gõ cửa hồi lâu, Lâm Tức mới nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng ra từ bên trong.
Một lúc sau, một giọng nói truyền đến từ phía bên kia cánh cửa: "Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa."
Lâm Tức khẽ nhướng mày: "Tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị."
Người bên trong lại nói: "Là cậu gọi gà Cung Bảo à?"
Lâm Tức chậm rãi nói: "Không, đó là gà Cung Bảo của cậu. Tôi muốn gọi gà om nấm."
Sau một thoáng im lặng, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra từ bên trong: "Vào đi."
[...] Hai tên thần kinh.
Đèn trong nhà không quá sáng, nhưng so với con hẻm tối om, ít nhất cũng có thể nhìn rõ môi trường xung quanh.
Sau khi vào nhà, Lâm Tức nhìn thoáng qua người mở cửa.
Trông khoảng hai mươi tuổi, trẻ hơn tưởng tượng, ăn mặc theo phong cách hip-hop lạc lõng với hoàn cảnh cũ kỹ nơi đây, ngậm một cây kẹo mυ'ŧ, lắc lư qua lại tùy ý theo động tác nhai.
Có lẽ để ý thấy ánh nhìn chằm chằm này, người kia cũng đánh giá Lâm Tức từ đầu đến chân: "Hơn 20 cuộc gọi quấy rối hôm nay đều do cậu gọi sao?"
Lâm Tức cười dịu dàng, bình tĩnh đính chính: "Tư vấn khách hàng, không thể coi là điện thoại quấy rối được."
"Sao lại không được chứ?" Người đối diện nhướng mày, cây kẹo mυ'ŧ nơi khóe miệng cũng nhếch lên theo, "Lúc nhận được cuộc gọi đầu tiên tôi còn tưởng bên kia chơi trò lừa tôi ra ngoài pháp luật không đấy, suýt nữa thì định dọn nhà ngay trong đêm rồi. Chỉ cần đổi lại người nào có khả năng chịu đựng tâm lý kém một chút, chắc chắn sẽ sợ đến mức mất ngủ mấy ngày liền."
Lâm Tức khen ngợi: "Vậy khả năng chịu đựng của cậu cũng khá đấy."
"Cảm ơn đã khen, nếu khen chân thành hơn một chút thì càng tốt." Nói xong, người kia vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tức đi theo, "Tôi đã nắm rõ nhu cầu cụ thể của cậu rồi, bên này thật sự có một thân phận khá phù hợp, chỉ là có một số chi tiết cần cậu xác minh lại."
Lâm Tức "ừ" một tiếng, hỏi: "Phải gọi cậu là gì?"
"Cậu có thể gọi tôi là Cool Boy như những người khác."
Lâm Tức thuận theo: "Ồ, được thôi Cool Boy."
Lúc ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra, mãi đến khi đi vào trong mới phát hiện bên trong là một thế giới khác.
Dần dần, bức tường xung quanh bị thay thế bởi màn hình tinh thể lỏng dày đặc, hàng loạt dữ liệu liên tục được cập nhật, tạo cảm giác Cyberpunk* đặc biệt.
*Cyberpunk là một thể loại khoa học viễn tưởng tập trung vào một thế giới tương lai nơi mà khoa học - công nghệ có những bước tiến vượt bậc như trí tuệ nhân tạo, thực tế ảo và người máy, trong khi xã hội ngày càng đi xuống, đầy rẫy bất công, tội phạm cùng với sự kiểm soát của các tập đoàn lớn. Cyberpunk thường kết hợp phong cách nổi loạn, bi quan với bối cảnh đô thị tân tiến và sặc sỡ.
[Hiện tại làm giả giấy tờ cũng cạnh tranh đến mức này sao?]
[Rất bình thường, tốc độ phát triển của công nghệ quá nhanh, bất kể ngành nghề nào, muốn trở thành kẻ đứng đầu đều phải cạnh tranh khốc liệt.] Lâm Tức nói trong lòng, [Huống hồ dịch vụ ở đây còn đặc biệt như vậy, đến giờ vẫn chưa bị triệt phá, chắc chắn phải có gì đó đặc biệt.]
[Đặc biệt? Không phải chỉ là làm chứng minh giả thôi sao, còn có gì khác biệt?]
[Dịch vụ không khác biệt, khác biệt ở đối tượng phục vụ.] Lâm Tức liếc nhìn xung quanh, [Càng ngày càng có nhiều dị năng giả thức tỉnh, tất nhiên không tránh khỏi việc sinh ra dị năng giả phạm tội, rất nhiều việc không thể đưa ra ánh sáng cần phải che giấu bằng thân phận đặc biệt. Nơi này chưa bao giờ phục vụ người bình thường, mà là dị năng giả. Đương nhiên, tuy mặt ngoài nói thế, nhưng trong số những khách hàng qua lại này có còn ẩn giấu điều gì khác hay không thì không biết được.]
[Ơ? Những thứ khác mà cậu nói đến chẳng lẽ là. . .]
[Hồi trước lúc tao còn làm việc, cũng trong quá trình truy bắt loài dị hóa mới biết đến ngành nghề này. Đám dị hóa đó muốn ở lại xã hội loài người thoát nhằm khỏi sự truy bắt, thì thân phận dị năng giả chính là lớp ngụy trang tốt nhất của chúng.] Giọng nói của Lâm Tức không toát ra chút cảm xúc nào, [Từ góc độ tồn tại tức là có nhu cầu, thì sự tồn tại của chuỗi ngành nghề này đã đủ nói rõ vấn đề.]