Tôi, Giá Trị Ô Nhiễm Bùng Nổ!

Chương 27

"Nói vậy thì khách sáo quá, đều là do sơ suất trong công tác của đội hành động chúng tôi mới dẫn đến tai nạn, vốn dĩ nên chịu trách nhiệm với cậu đến cùng." Tề Nhàn nói, "Có chuyện cậu gì cứ nói thẳng."

"Thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ." Lâm Tức nhìn thẳng vào mắt Tề Nhàn, "Anh có thể cho tôi mượn một ít tiền không?"

Tề Nhàn sảng khoái đáp: "Đương nhiên là được, nói đi, muốn mượn bao nhiêu?"

Lâm Tức mỉm cười hòa nhã: "Cũng không nhiều, hai mươi ngàn là đủ."

"Ồ, hai mươi ngàn là đủ..." Tề Nhàn hơi khựng lại, "Bao nhiêu cơ?"

Lâm Tức: "Giờ tôi không có điện thoại, nên tốt nhất là tiền mặt."

Khóe miệng Tề Nhàn giật giật: "Cũng, cũng không tính là nhiều."

Tuy rất nhỏ, nhưng Lâm Tức vẫn nghe rõ có người bên cạnh cười khẽ một tiếng.

Cậu không nhìn nét mặt của Yến Hành Chu, chỉ trông mong mà nhìn Tề Nhàn.

Tề Nhàn quyết tâm: "Được, cậu đợi ở đây, tôi đi tìm ATM rút…"

"Không cần phiền phức vậy đâu."

Tề Nhàn quay đầu nhìn Yến Hành Chu vừa lên tiếng: "Sao cơ?"

"Tôi nói là, không cần phiền phức đi rút tiền mặt đâu, tôi có." Yến Hành Chu vẫn luôn đứng cạnh quan sát, thấy Lâm Tức nhìn qua, khẽ nhếch môi, "Mượn ai mà chẳng là mượn, mượn của tôi cũng vậy."

Hắn liếc mắt nhìn trợ lý phía sau: "Cư Trạch."

Cư Trạch không hổ là trợ lý thân cận theo Yến Hành Chu đã lâu, hiểu ý bèn sải bước ra khỏi đội hành động.

Chẳng mấy chốc anh ta đã quay lại, trong tay có thêm một chiếc túi đen được niêm phong cẩn thận, đi đến trước mặt Lâm Tức, cung kính đặt xuống: "Hai mươi ngàn tiền mặt, mời cậu Lâm kiểm tra."

Lâm Tức: "...?"

Đã là thời đại nào rồi, vẫn còn có người đi ra ngoài mang theo cả chục ngàn tiền mặt sao?

Yến Hành Chu nhìn Lâm Tức: "Đủ không?"

Hai chữ ngắn gọn, không khỏi khiến người ta nghi ngờ chỉ cần Lâm Tức nói một câu "không đủ", hắn sẽ bảo trợ lý đi lấy thêm.

"Đủ rồi." Lâm Tức nhận lấy chiếc túi trên đất, ngẩng đầu nhìn Yến Hành Chu, "Viết giấy nợ cho anh nhé?"

"Không cần đâu." Yến Hành Chu thản nhiên đáp, "Tập Đoàn Vạn Uyên, khi nào muốn trả tiền thì cứ đến tìm tôi."

"Vậy, cảm ơn." Để lại một câu, Lâm Tức không quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh, cầm lấy túi xoay người rời khỏi tòa nhà đội hành động.

Lúc này càng dây dưa lâu, càng dễ gây thêm rắc rối.

Kể từ khi tỉnh lại, Lâm Tức chỉ ở trong khu cách ly hoặc phòng bệnh của đội hành động, theo làn gió thoảng qua, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được hơi thở tự do trong lành.

Thế nhưng khoảnh khắc này chỉ khiến cậu càng thêm đau đầu.

Chỉ vì một Yến Hành Chu.

[Xem ra hắn giàu lắm.]

Giọng nói trong đầu khẽ cảm khái một câu, rồi chuyển sang tò mò: [Nhưng mà cậu mượn tiền làm gì?]

Lâm Tức ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, cặp dị đồng hơi nheo lại: [Bởi vì, chỉ có tiền mới có thể muốn làm gì thì làm.]

[Hả???]

Lâm Tức không trả lời, đi thẳng đến trạm xe buýt bên cạnh.

Dừng lại trước một bạn sinh viên đang đợi xe buýt, cậu nở nụ cười ôn hòa: "Xin cho hỏi, tôi có thể mượn điện thoại của cậu một chút được không?"

Khuôn mặt ấy bất ngờ đập vào mắt, bạn sinh viên đỏ mặt trước nụ cười của cậu, lập tức đưa điện thoại cho cậu: "Đương nhiên là được."

"Cảm ơn." Lâm Tức nhận lấy, thành thạo bấm một dãy số.

Sau một hồi chuông chờ, đầu dây bên kia bắt máy, cậu alo một tiếng, thái độ khá khách sáo: "Xin chào, có phải nơi làm giả chứng minh thư không?"

[Phụt ——!]

"Sao lại cúp máy rồi." Lâm Tức lướt qua giao diện kết thúc cuộc gọi trên màn hình, như thể không để ý đến nét mặt ngày càng cứng đờ của bạn sinh viên, tiếp tục bấm số, "Alo? Đúng, vẫn là tôi đây. Đừng sợ, yên tâm tôi thật sự không phải người xấu. Không phải nhử anh ra ngoài pháp luật đâu, tôi chỉ là một người bình thường muốn làm giả chứng minh thư thôi, tôi nói là dịch vụ bên anh… Chậc, sao lại cúp máy của tôi nữa rồi."

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Lâm Tức bất đắc dĩ phải trả lại điện thoại cho bạn sinh viên đã hóa đá kia, thở dài tiếc nuối: "Còn chặn số nữa chứ."

[...]

Người anh em, ngược đời quá rồi!