Lâm Tức khẽ cười, giọng điệu lại hờ hững: [Nhưng có một điều mi nói không sai, cái tên Yến Hành Chu này, đích thực cũng là một kẻ điên. Nếu không cần thiết, tốt nhất vẫn nên tránh xa hắn một chút.]
[Tránh xa một chút? Một quân cờ tốt như vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ kéo hắn xuống nước chứ.]
[Chuyện tao muốn làm, không liên quan đến hắn.] Lâm Tức chậm rãi nhắm mắt lại, [Hơn nữa, kẻ điên bị vạn người phỉ nhổ trong câu chuyện chỉ cần một là đủ rồi, thêm một người nữa, chẳng phải là hơi bị giành đất diễn sao.]
[Đúng là một lời biện minh đầy gượng ép! Nguồn nhân lực tốt như vậy mà không dùng, đây không giống tác phong không từ thủ đoạn của ngài quan chấp hành cho lắm, hay là do cậu không nỡ, cậu mềm lòng rồi?]
[Có điều dù cậu không muốn trêu chọc người ta, nhưng xem ra người ta đã để ý đến cậu rồi. ]
[Ái ui ui ~ Phiền phức quá đi, phải làm sao đây phải làm sao đây ~~]
Cuối cùng Lâm Tức không kiên nhẫn nữa, nhíu mày: [Im miệng, ồn chết đi được.]
Phải làm sao à?
Cậu cũng muốn biết.
Từ đầu đến cuối cậu đều không nghĩ ra từ khi tiếp xúc với Yến Hành Chu đến giờ rốt cuộc đã có vấn đề gì, nhưng hết lần này đến lần khác, cứ thế bị hắn để ý đến.
E rằng cái tên Yến Hành Chu này thật sự có độc.
Một bên khác, Tề Nhàn đã dẫn Yến Hành Chu đến phòng khách.
"Tất cả tài liệu liên quan đến khe nứt lần này, tôi sẽ cho người sắp xếp lại, sau đó đưa đến tay anh." Tề Nhàn vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt Yến Hành Chu. Đến lúc này đương nhiên anh cũng biết mục đích đến đây của người đàn ông này, tuy không rõ hắn muốn những thứ này làm gì, nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều: "Vì chuyện bên khu cách ly chỉ vừa giải quyết xong, báo cáo phân tích vật ô nhiễm cấp C kia có thể cần thêm vài ngày nữa."
"Không sao, tôi không vội." Yến Hành Chu nói, "Ngoài báo cáo phân tích, còn cần phiền đội trưởng Tề cung cấp cho chúng tôi một phần mô tế bào thu thập được tại hiện trường. Ngoài ra, tôi còn cần mẫu máu của người sống sót sau sự kiện lần này."
"Mẫu máu của người sống sót?" Tề Nhàn chậm rãi xác nhận, "Ý anh là cậu Lâm?"
Lời vừa dứt, Yến Hành Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua: "Cậu ta họ "Lâm"? Tên đầy đủ là..."
Ánh mắt nhìn qua mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp không nói rõ được, khiến Tề Nhàn ngẩn người một lúc mới ý thức được hình như hai người này chỉ mới gặp mặt tối qua: "Lâm Nghịch."
"Lâm Nghịch..." Như thể đang nhấm nháp cái tên này, Yến Hành Chu nhanh chóng khôi phục lại thần thái điềm nhiên thường ngày, "Mẫu máu có thể nhân tiện lấy trong quá trình điều trị, đừng cho cậu ta biết."
Tuy thấy lạ, nhưng Tề Nhàn vẫn đáp: "Rõ."
*
Sự kiện khe nứt coi như đã hoàn toàn lắng xuống, sau khi Lâm Tức đến đội hành động, thời gian cách ly trước đó được tính lại từ đầu, khiến cậu lại phải ở thêm bảy ngày nữa.
Cuối cùng, lại một lần nữa đến ngày kết thúc cách ly.
Lâm Tức vốn dĩ được đưa vào bằng xe cứu thương, không mang theo hành lý gì, lúc này mặc một bộ đồng phục bình thường mượn của đội hành động, sau khi hoàn thành thủ tục rời đi ở quầy lễ tân thì trả bút cho nhân viên công tác, hỏi: "Sao hôm nay không thấy đội trưởng Tề của các anh đâu, không đi làm sao?"
Nhân viên công tác: "Hôm nay có khách đến thăm, chắc đội trưởng đang tiếp khách."
Khách mà Tề Nhàn tiếp đãi? Chẳng lẽ là…
Lâm Tức hơi giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen đỗ ngay ngắn ở cổng.
Từ ngày hôm đó đến giờ cậu chưa gặp lại Yến Hành Chu, nhưng mà, người này lại đến đội hành động vào lúc cậu kết thúc cách ly.
Trùng hợp hay là?
Nhân viên công tác: "Cậu tìm đội trưởng Tề có việc gì à?"
"Không, thật ra cũng không có gì." Lâm Tức vừa nói vừa không chút do dự xoay người bỏ đi, nhưng vừa bước được một bước, đã đối mặt với cửa thang máy đang mở ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau với người trong thang máy.
Nhân viên công tác cũng tinh mắt, lập tức lên tiếng: "Đội trưởng Tề, cậu này tìm anh."
Lâm Tức: "..."
Trong thoáng chốc, cậu đã cong môi cười, quen thuộc chào hỏi: "Đội trưởng Tề... Tổng giám đốc Yến."
Yến Hành Chu nhìn Lâm Tức, gật đầu: "Lâu rồi không gặp, cậu Lâm. Cuối cùng cũng kết thúc cách ly rồi, chúc mừng."
Không biết có phải ảo giác của Lâm Tức hay không, chỉ cảm thấy khi Yến Hành Chu nói ra câu "cậu Lâm" này, trong giọng nói tràn đầy ẩn ý khó tả.
Đối với việc người này biết được tên cậu từ miệng Tề Nhàn, Lâm Tức không cảm thấy bất ngờ.
Dù gì lúc đầu cũng là do cậu thuận miệng bịa ra.
Tề Nhàn đi theo Yến Hành Chu ra khỏi thang máy, sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến trước mặt Lâm Tức: "Cậu tìm tôi?"
Lâm Tức nhìn sang bên cạnh, thấy Yến Hành Chu đứng đó không có ý định xen vào, suy nghĩ một chút, cũng không muốn vì người này mà làm xáo trộn kế hoạch của mình: "Là thế này, khoảng thời gian cách ly vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện, đồ đạc của tôi bị mất hết rồi, ở đây cũng không có người quen nào, thật sự chỉ có thể tìm anh giúp đỡ."