Tôi, Giá Trị Ô Nhiễm Bùng Nổ!

Chương 25

Đối diện ánh mắt đó, Lâm Tức mỉm cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Yến."

Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trên người cậu có nhiều vết thương, cũng chảy không ít máu, điều này khiến cho khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lúc này càng thêm trắng bệch như tờ giấy, chạm vào là vỡ.

"Ừm." Yến Hành Chu lên tiếng, "Xem ra tôi không cần tự giới thiệu bản thân nữa."

"Sau khi tỉnh lại, nhân viên y tế đã nói với tôi rồi." Lâm Tức nở nụ cười dịu dàng trên mặt, mái tóc đỏ mềm mại buông xuống hai bên má, cảm xúc biết ơn trong đôi mắt dị đồng trông vô cùng chân thành tha thiết.

Ánh mắt như vậy, nhìn một con chó thôi cũng đã tràn đầy tình cảm, rơi vào người Yến Hành Chu, lại càng thêm phần dịu dàng.

Lâm Tức: "Hôm qua hỗn loạn quá, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh."

"Chuyện cảm ơn, sau này có thể tìm thời gian từ từ nói." Yến Hành Chu nhìn xuống Lâm Tức, giọng điệu không nhanh không chậm, "Chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt đã."

Vấn đề trước mắt, chẳng lẽ là...

Lâm Tức đã ý thức được điều gì, còn chưa kịp lên tiếng, đã cảm nhận được một bóng đen không hề báo trước bao phủ xuống.

Cậu vô thức lùi về phía sau, ngay sau đó, đã bị Yến Hành Chu nắm lấy cánh tay ấn lại.

Vì động tác cúi người của Yến Hành Chu mà khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần, ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Tức cảm nhận được cảm giác bị giam cầm nơi cổ họng.

Đầu ngón tay men theo thực quản vuốt ve xuống từng chút một, khiến bầu không khí xung quanh trở nên càng thêm vi diệu.

Hành động như vậy rơi vào mắt người khác chắc chắn là đầy ẩn ý, nhưng ngón tay của Yến Hành Chu thực sự quá lạnh lẽo, cộng thêm sự dò xét như đang quan sát một vật vô tri vô giác trong khoảnh khắc này, khiến Lâm Tức không chút nghi ngờ rằng nếu phát hiện ra điều gì bất thường, bàn tay đang im lặng vuốt ve kia sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ cậu.

Yết hầu của Lâm Tức khẽ chuyển động, sự chuyển động theo đó truyền đến đầu ngón tay Yến Hành Chu.

Yến Hành Chu nheo mắt lại, ánh mắt trần trụi không hề che giấu này, như muốn xuyên qua cặp dị đồng trước mặt này nhìn rõ linh hồn ẩn giấu đằng sau.

Tiến thêm một chút nữa, là một khoảng cách đã gần đến mức không thể gần hơn, hắn mới chậm rãi lên tiếng, tuy nhìn chằm chằm vào Lâm Tức không chớp mắt, nhưng lời nói lại là nói với Tề Nhàn: "Hình như mùi máu vẫn chưa được rửa sạch hoàn toàn, dầu gội của đội hành động hơi gay mũi, ngoài ra còn có không ít mùi của thuốc ức chế giá trị ô nhiễm... Đội trưởng Tề, nếu hỏi tôi, đánh giá của tôi là, ngửi cũng tạm được."

Tề Nhàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đang đứng cạnh giả vờ làm không khí, chủ đề đột ngột quay lại người anh, sau khi sững sờ một lúc, anh cười gượng vài tiếng: "... Vậy à."

"Ừm." Yến Hành Chu đáp lại, "Nhưng nếu đánh giá khách quan thì không thể coi là thơm được."

Hắn rũ mắt nhìn Lâm Tức, thái độ chân thành hỏi: "Câu trả lời này, cậu có hài lòng không?"

"Cảm ơn, tôi rất hài lòng."

Lâm Tức ngẩng đầu, mỉm cười: "Vậy bây giờ tổng giám đốc Yến có thể buông tôi ra trước được không? Mặc dù tôi luôn tôn trọng xu hướng tính dục của mỗi người một cách bình đẳng, nhưng xin lỗi, tôi thực sự không quen bị đàn ông động chạm trước mặt người khác thế này."

Như một tiếng sấm vang lên trong đầu, Tề Nhàn bất giác liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã trống trơn từ lâu, do dự không biết có nên thức thời rời đi hay không.

Không quen bị, trước, mặt, người, khác.

Đang chê anh vướng víu đúng không?

Cũng chỉ giằng co một lúc, Yến Hành Chu đã buông tay.

Hắn chậm rãi đứng dậy trước giường bệnh, thong thả lùi lại một bước, thái độ có thể nói là rất lịch sự: "Đương nhiên là được, tôi đã đánh giá xong rồi."

Ha, đánh giá?

Đánh giá xem cậu có thơm hay không, hay là, cái gì khác?

Số phận của cổ họng được tự do trở lại, Lâm Tức không lộ ra chút dấu vết nào, cậu nở nụ cười: "Chẳng phải tổng giám đốc Yến đến tìm đội trưởng Tề sao? Chỗ tôi cũng không có việc gì quan trọng, đừng lãng phí thời gian không cần thiết ở chỗ tôi nữa."

Yến Hành Chu liếc nhìn bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào lúc nãy, xoay người bước đi.

Dừng chân ở cửa phòng bệnh, hắn nhìn lướt qua Tề Nhàn vẫn còn đang ngẩn người: "Đội trưởng Tề, đến phòng họp đúng không?"

"À, đúng."

Lúc này Tề Nhàn mới hoàn hồn, chào tạm biệt Lâm Tức rồi đứng dậy đi theo.

Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh dần xa, giọng nói đã im lặng hồi lâu trong đầu mới vang lên lần nữa, giọng điệu có phần nặng nề: [Cậu không an toàn rồi.]

Lâm Tức vuốt ve cảm giác còn sót lại trên cổ, chậm rãi nằm xuống giường: [Sao lại nói vậy?]

[Ba năm trước, cũng vì nhận được tin nhắn của hắn nên cậu mới bị lừa qua chỗ kia mà.]

[Chậc chậc chậc, vẻ ngoài bình tĩnh lý trí, cảm xúc ổn định thế thôi, chứ tôi thấy hắn cũng điên lắm.]

[Một người như thế, cậu thật sự không sợ sau khi xác định cậu vẫn chưa chết, hắn sẽ gϊếŧ cậu lần thứ hai sao?]

Lâm Tức: [Không sợ.]

[Ồ, chắc chắn thế cơ à?]

Lâm Tức: [Bởi vì tao biết, người muốn gϊếŧ tao chưa bao giờ là hắn.]

[Không phải hắn? Chắc không đó?]

[Có vài chuyện, không cần xác định cũng biết đáp án.]