Tôi, Giá Trị Ô Nhiễm Bùng Nổ!

Chương 24

Tề Nhàn đứng trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt nhưng nụ cười lại vô cùng hiền lành trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.

Sự kiện ở khu cách ly đã chính thức kết thúc, cũng xác định không còn ai sống sót, như vậy, cậu Lâm trước mặt này, chắc chắn là người sống sót duy nhất trong sự cố lần này.

Có người sống sót quả thực là một chuyện tốt, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

Lúc đầu được tìm thấy ở rìa khe nứt, không có bất kỳ dấu hiệu biến dị nào sau khi bị ô nhiễm, sau đó lại trải qua sự kiện vật ô nhiễm quy mô lớn ở khu cách ly mà vẫn sống sót. Tuy lúc đầu cảnh tượng khi cứu người ra ngoài rất kinh hoàng, nhưng sau khi được cứu chữa có thể thấy tất cả đều chỉ là những vết thương ngoài da, từ khi được đưa về đến nay vẫn chưa có dấu hiệu tăng giá trị ô nhiễm.

Mà người trải qua tất cả những điều này, lại chỉ là một người bình thường.

Thật sự có người may mắn như vậy sao?

"Đội trưởng Tề, nhìn tôi như vậy làm gì, trên mặt tôi có gì sao?"

Suy nghĩ của Tề Nhàn bị giọng nói kéo về, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tức, anh mỉm cười: "Không có gì, tôi chỉ nhớ đến chuyện ở khu cách ly. Dù sao thì, trước mắt không có xu hướng biến dị là điều đáng mừng, mấy ngày nay cậu cứ yên tâm ở lại đội hành động của chúng tôi, đợi vết thương lành, hết thời gian cách ly là có thể tự do rời đi. Trong khoảng thời gian này có nhu cầu gì cứ nói với đồng nghiệp của tôi, họ sẽ cố gắng sắp xếp."

"Vậy thì cảm ơn." Lâm Tức nhìn Tề Nhàn một hồi, suy nghĩ một chút: "Đúng rồi đội trưởng Tề, có thể hỏi anh một câu được không?"

Tề Nhàn: "Cậu cứ nói."

Lâm Tức vẫn còn đang nghĩ đến chuyện ở khu cách ly, nhớ đến thái độ cực kỳ đáng ngờ của vật ô nhiễm nào đó, muốn xác nhận thêm: "Anh có thấy tôi thơm không?"

Một câu nói ra, xung quanh chìm vào im lặng khó xử.

Tề Nhàn vẫn còn đang đắm chìm vào các công việc ở khu cách ly, đối với câu hỏi quá mức nhảy vọt này, nhất thời không phản ứng kịp.

Hả? Thơm gì?

Chưa kịp trả lời, ở cửa có người không biết đυ.ng trúng cái gì, một trận đồ đạc rơi loảng xoảng, giọng nói vô cùng căng thẳng vang lên: "Tổng, tổng giám đốc Yến! Xin lỗi đã đυ.ng trúng ngài, tôi không chú ý ngài ở đây!"

Lâm Tức: "."

Yến Hành Chu?

Tề Nhàn bất ngờ nghe câu đó, cơ thể loạng choạng, may mà vươn một tay vịn vào mặt bàn bên cạnh mới đứng vững lại được.

Quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy bóng dáng cao ráo ở cửa.

Cũng không biết Yến Hành Chu đã đứng đó bao lâu, đối diện với ánh mắt của Tề Nhàn, hắn thản nhiên chào hỏi: "Đội trưởng Tề."

Tề Nhàn: "... Tổng giám đốc Yến, giờ này anh đến đội hành động, là có việc gì tìm tôi sao?"

Yến Hành Chu không phủ nhận, ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Tức ngồi trên giường, chậm rãi nói: "Ừm, nhưng không vội, hai người cứ tiếp tục."

Khóe miệng Tề Nhàn giật giật, có chút khó khăn hỏi: "Tiếp tục... Cái gì..."

"Tiếp tục trò chuyện." Yến Hành Chu bình tĩnh nói: "Vừa hay tôi cũng có chút tò mò, đội trưởng Tề, cậu ta thơm không?"

Xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng cực kỳ kỳ lạ.

Vẻn vẹn vài giây ngắn ngủi khiến Tề Nhàn cảm thấy dài vô tận, dưới ánh mắt có vẻ như bình tĩnh của Yến Hành Chu, đầu óc anh chỉ còn lại một mảng trống rỗng, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng sau khi thay đổi liên tục hàng chục lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng thốt nên lời: "... Anh... Anh thấy sao?"

Bầu không khí càng thêm cứng đờ.

Trong lúc chờ đợi phản hồi, Tề Nhàn vô thức bắt đầu tưởng tượng đến đám tang của chính mình trong tương lai.

Mãi đến khi mơ hồ, anh nhìn thấy bóng dáng người quen thấp thoáng.

Khoảnh khắc Yến Hành Chu không hề liếc mắt nhìn mà đi ngang qua, cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng chỉ khiến Tề Nhàn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, thoáng chốc mồ hôi lạnh chảy khắp người.

Từ đầu đến cuối, Lâm Tức không hề lên tiếng, cứ như vậy trơ mắt nhìn Yến Hành Chu đi đến bên giường bệnh.

Cậu vẫn còn nằm trên giường, người đàn ông cao ráo đứng trước giường, ở góc độ này, rõ ràng là một tư thế dò xét, nhìn xuống từ trên cao.

Trong bầu không khí yên tĩnh, thậm chí Lâm Tức còn cảm nhận được ánh mắt nhớp nháp đó như một bàn tay vô hình, vuốt ve từng tấc da thịt của mình.

Lạnh buốt.

Thấu xương.

Từ rất lâu về trước, Lâm Tức đã cảm thấy khó hiểu, một người đàn ông như Yến Hành Chu, vậy mà dị năng thức tỉnh lại không phải là hệ băng, nếu để hắn đến kho lạnh hỗ trợ, có lẽ có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn cho việc mua tủ đông.

Tiếng bước chân dừng lại khi Yến Hành Chu đứng trước giường, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.