"Như thế này, dùng lực một chút, cắt đứt bàn tay đi, nó sẽ là của cậu." Ánh mắt Lâm Tức vẫn giữ ý cười, giọng nói dìu dắt đầy sự cám dỗ, "Nếu tôi nhớ không lầm thì bộ phận cơ thể của dị năng giả vẫn luôn bán rất chạy trên chợ đen. Bàn tay này, ít nhất cũng phải bán được hai ba mươi nghìn nhỉ?"
Cool Boy im bặt.
So với cú sốc ban đầu khi bị nhầm là gay, ánh mắt hiện tại của cậu ta rõ ràng là đang nhìn một kẻ điên.
Lâm Tức chớp mắt, thoáng dùng sức, vết thương dưới lưỡi dao lập tức sâu thêm.
Dường như cậu không cảm thấy đau, hỏi với giọng điệu chân thành: "Vậy, có thể chốt đơn không —— Cool Boy?"
"..."
Cool Boy mím chặt môi, từ kẽ răng thốt ra một câu: "Thành giao!"
Nửa tiếng sau, Lâm Tức bước ra khỏi con hẻm tối om.
Trở lại dưới ánh đèn, cậu dùng tay trái còn tồn tại nhấc chiếc túi rõ ràng đã vơi đi rất nhiều lên, nói từ tận đáy lòng: "Quả nhiên trên đời này vẫn có nhiều người tốt."
Một tiếng động nhỏ như muốn nói lại thôi, cuối cùng, giọng nói trong đầu cũng không nhịn được mà buột miệng: [Chủ tiệm người ta chỉ không muốn vô duyên vô cớ dính líu đến một kẻ điên thôi.]
[Cũng như nhau mà, không hổ là Cool Boy, vừa đẹp trai vừa tốt bụng.] Lâm Tức cười, khi đèn xanh ở ngã tư bật sáng thì bước tiếp, [Lần sau mua điện thoại, tôi sẽ nhớ đến cửa hàng của cậu ấy, đánh giá năm sao.]
[Thật ra tôi hơi tò mò.]
Lâm Tức: [Tò mò cái gì?]
[Nếu cậu ta không "tốt bụng" như vậy, cậu có thật sự định bỏ lại một bàn tay không?]
Lâm Tức: [Không thì sao?]
[Tôi còn tưởng cậu sẽ cầm dao này chặt người ta ra, kết quả là vì một cái thân phận củ chuối, cậu lại thà làm một kẻ tàn phế?]
[Có gì to tát đâu.] Băng qua đường, đèn đỏ bật sáng, tiếng xe cộ qua lại khiến lời nói của Lâm Tức chợt xa chợt gần, [Cơ thể này đã sớm không còn là con người nữa rồi, không phải sao... Ngay cả lúc trong khu cách ly, vết thương nặng như vậy cũng có thể hồi phục nhanh chóng, Tai Ách, thật ra tao cũng hơi tò mò, sau khi bị cắt tay, mi cần bao lâu thời gian mới mọc lại được?]
[...]
[Vậy ra đây mới là mục đích thực sự của cậu!]
[Rõ ràng chỉ cần mượn tiền là có thể giải quyết được vấn đề, chỉ vì sự tò mò của cậu, cố ý chọn cách này để hành hạ tôi?]
[Tiếc thật, đến cùng người ta vẫn không muốn cái tay này của tao.] Giọng điệu của Lâm Tức tràn đầy tiếc nuối, cậu đưa tay lên trước mặt quan sát kỹ lưỡng, cảm xúc lóe lên trong cặp dị đồng dưới vẻ mặt bình tĩnh như vậy, như thể có một loại mong đợi mơ hồ muốn thử.
Nếu người khác không cần, có lẽ lúc nào đó tự mình ra tay, vừa trải nghiệm cuộc sống vừa có thể bán lấy tiền, xem ra cũng rất tuyệt.
Cậu như thể có thể mường tượng cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt đứt động mạch.
Máu dần lạnh đi, quá trình mô tế bào mất đi hoạt tính từng chút một, nhất định rất thú vị.
[Kiểm soát bản thân chút đi, khuynh hướng tự hủy diệt của cậu có phần nghiêm trọng rồi đấy.]
Giọng nói trong đầu nhận xét như vậy, một lúc sau, cũng khẽ cười thành tiếng: [Nhưng phải thừa nhận là, nếu phải cộng sinh với ai đó, Lâm Tức, cậu thật sự là lựa chọn tốt nhất.]
[Hì hì há há, tôi, thích kẻ điên.]
Lâm Tức thu hồi ánh mắt.
Giọng nói chìm vào trong gió, vẫn ngoan ngoãn như mọi khi: [Cảm ơn đã khen.]
...
Có thân phận mới, việc đầu tiên Lâm Tức làm là đến cửa hàng điện thoại chọn một chiếc điện thoại mẫu mã mới nhất, đăng ký một thẻ SIM.
So với thẻ căn cước thông thường, mã xác nhận độc lập của dị năng giả rõ ràng tiện lợi hơn rất nhiều, toàn bộ quá trình được hoàn tất nhanh chóng.
Rời khỏi cửa hàng điện thoại, cậu lại bước vào trung tâm thương mại bên cạnh. Lúc ra ngoài, cậu tìm thẳng một khách sạn có mặt tiền khá khang trang gần đó mà ở.
[Giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu phải vay tiền rồi, thậm chí tôi còn thấy số tiền hai mươi ngàn kia hoàn toàn không đủ tiêu.]
Vừa bước vào phòng, giọng điệu khinh bỉ đã vang lên trong đầu: [Ở khách sạn mà cứ đòi chọn phòng tốt nhất. Nếu không phải hạng sao của khách sạn này không cao thì số tiền còn lại cũng chẳng đủ cho cậu tiêu xài.]
[Dù tao có phẩm chất ưu tú chịu thương chịu khó, nhưng xưa nay chưa bao giờ bạc đãi chính mình.] Lâm Tức cầm bộ quần áo mới mua đi vào phòng tắm, không lâu sau tiếng nước chảy tí tách vang lên, [Đừng có mà nhìn trộm.]
[Tôi không có hứng thú với xá© ŧᏂịŧ loài người các cậu đâu... Với cả tôi có nhắm mắt mà, hừm, tiền đề là nếu tôi có mắt, hí hí ha ha.]
Lâm Tức: [...]
[Được rồi, hình như câu đùa này hơi nhạt nhẽo.]
[Gặp lại sau.]
Lâm Tức tắm qua loa, lúc đứng trước gương mặc quần áo thì bỗng dừng lại, cúi đầu quan sát cơ thể sạch sẽ sáng bóng trước gương.
Thân thể này không để lại chút dấu vết nào, khiến người ta khó lòng tin được cảnh tượng thảm khốc khi cậu vừa rời khỏi khu cách ly không lâu trước đó.
Tốc độ hồi phục của cơ thể này thật sự đã vượt xa nhận thức thông thường của con người.
Đứng lặng hồi lâu, Lâm Tức đưa tay khẽ chạm lên cổ mình.