Rõ ràng biết anh "có bạn gái" rồi, đầu ngón tay của đối phương vẫn như có như không vẽ vòng tròn, móc vào cạp chiếc quần mỏng của anh, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được hơi nóng bỏng rẫy.
Anh không tự nhiên lùi ra xa một chút: "Vậy giá cả thế nào?"
Khi Tống Tư Điềm nhìn qua, nhân viên lại trở về vẻ nghiêm túc: "Hôm nay toàn bộ cửa hàng đều giảm giá, mua hai món giảm 10%, ba món giảm 20%. Qυầи ɭóŧ đùi 500 tệ ba chiếc, qυầи ɭóŧ tam giác 200 tệ ba chiếc, qυầи ɭóŧ dạng túi 700 tệ hai chiếc, qυầи ɭóŧ dây 50 tệ ba chiếc ạ."
Nói đến câu cuối, đối phương khẽ nhếch môi.
Cố Triều Niên đương nhiên chọn loại qυầи ɭóŧ dây rẻ nhất, chỉ có thằng ngốc mới mua loại qυầи ɭóŧ đùi đắt như thế.
Lúc anh xách túi đi ra khỏi cửa hàng, phía sau vọng lại giọng nói đầy ẩn ý: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."
Quả thực giống như đang câu dẫn người ta vậy.
Cố Triều Niên xách túi giấy về đến nhà thì thấy cố vấn học tập nhắn tin trong nhóm lớp, thông báo ngày mai nộp học phí tại trung tâm hoạt động sinh viên, nhắc nhở mọi người tuyệt đối đừng quên mang theo căn cước công dân.
Ai lại quên mang căn cước công dân cơ chứ.
Cố Triều Niên chẳng buồn để tâm mà tắt điện thoại. Giấy tờ như căn cước công dân không phải nên cất kỹ trong người sao? Anh tự tin sờ vào túi áo, nhưng sờ một cái lại không thấy đâu.
Lục khắp quần áo cũng không thấy, anh siết chặt cái túi đựng qυầи ɭóŧ dây, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Không lẽ nào lại để quên ở phòng Cố Trần Dạ rồi chứ?
Chắc anh không xui xẻo đến mức đó đâu.
Cố Triều Niên bình tĩnh nhớ lại xem căn cước công dân ở đâu. Lúc chiều thu dọn đồ đạc cũng không thấy tăm hơi cái thẻ đâu cả. Hình như đúng là rơi ở phòng Cố Trần Dạ rồi!
Mặt anh lập tức sa sầm lại. Cố Trần Dạ là hạng người nào chứ?
Sau này khi sa vào tranh giành quyền lực, hắn ta còn có thể ném xác người xuống sông. Hắn đã cảnh cáo anh đừng có lảng vảng trước mặt hắn rồi, giờ anh lại lon ton chạy đến đòi lại căn cước công dân ư?
Thế thì đúng là muốn bị "triệt sản" rồi.
Anh còn chưa muốn trở thành thái giám cuối cùng của Hoa Hạ đâu. Bộ não "vàng" nhanh chóng xoay chuyển, anh liếc nhìn phòng khách không người, rồi lén la lén lút mò lên tầng bốn, chuẩn bị tự mình vào phòng ngủ của đối phương để tìm.
Cửa phòng ngủ của Cố Trần Dạ đóng chặt, không có dấu hiệu gì là sắp mở ra cả.
Nhưng dân văn phòng cày cuốc thì thừa nhất chính là kiên nhẫn, ai mà chưa từng bị sếp yêu cầu làm ra đám mây năm màu chứ?
Anh một tay xách túi giấy, tay kia cầm thanh Crispy Shark của Nestlé, chờ Cố Trần Dạ ra ngoài.
Cố Triều Niên nhai thanh Crispy Shark rôm rốp. Sao lại có thứ ngon như Crispy Shark này nhỉ? Mấy thứ như snack khoai tây chiên sao lại nổi tiếng được vậy, chắc chắn là do chiêu trò marketing, chắc chắn là do chiêu trò marketing, chắc chắn là do chiêu trò marketing.