Anh sắp ăn hết thanh Crispy Shark cuối cùng thì cánh cửa đóng chặt đã lâu chợt mở ra.
Cố Triều Niên lập tức nấp sau lan can cầu thang. Tiếng bước chân của đối phương dần biến mất, chắc là đã vào thang máy rồi.
Anh vứt vỏ thanh Crispy Shark vào thùng rác, đi đến trước cửa phòng Cố Trần Dạ, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Anh lẻn vào nhanh như chớp, tiện tay đặt cái túi đựng qυầи ɭóŧ lên bàn, rồi bắt đầu tìm căn cước công dân của mình.
Cố Triều Niên đi theo lộ trình của ngày hôm đó, cúi đầu tìm kiếm kỹ lưỡng cái thẻ, chỉ thiếu nước lấy kính hiển vi bò rạp ra sàn mà tìm thôi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Chỉ còn lại chiếc giường của Cố Trần Dạ thôi.
Anh không dám xâm phạm lãnh địa của đại phản diện, chỉ dám quỳ rạp ở mép giường lật ga giường lên tìm, khổ nỗi giường của đại phản diện quá lớn, anh không với tới phần ga giường phía trước.
Cố Triều Niên lại rướn người về phía trước thêm chút nữa.
Anh lật ga giường quá chăm chú, đến nỗi không nghe thấy tiếng cửa mở, đợi đến khi nghe được tiếng bước chân thì đã không kịp nữa rồi.
Chiếc cà vạt lạnh lẽo siết lấy cổ anh, sợi cà vạt lỏng lẻo từ từ thít chặt lại, hằn lên vết đỏ trên làn da non mềm. Khung cảnh này không nghi ngờ gì là vô cùng diễm lệ.
Anh nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn, eo thon hõm xuống, chiếc mông vểnh cong cao cao nâng lên, chiếc cà vạt lụa siết chặt như một sợi dây xích chó mảnh khảnh, được Cố Trần Dạ đang đứng nắm trong tay.
Thực tế thì anh sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Chiếc cà vạt quấn quanh cổ anh không ngừng siết chặt, ép đến cổ họng anh nghẹn lại.
Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến: "Còn dám chạy đến trước mặt tôi nữa thì làm chó con nhé?"
Ai mà biết được anh sẽ quay lại chứ!
Cố Triều Niên thầm chửi Cố Trần Dạ tám trăm lần trong bụng, đợi anh thoát khỏi trò chơi này, việc đầu tiên chính là khiếu nại cái AI này.
Nhưng giờ phút này anh đang ở trong game, thấy cà vạt càng lúc càng siết chặt, anh đành phải cực kỳ nịnh bợ mà kêu lên: "Gâu gâu."
Thiếu niên quỳ ngồi trước mặt Cố Trần Dạ, ngoan ngoãn ngẩng cao cổ, dáng vẻ như nghển cổ chịu tội, sắc mặt đỏ bừng vì ngạt thở, đôi mắt cún con cụp xuống long lanh ánh nước.
Trông thật giống một chú chó con trung thành.
Cố Trần Dạ khẽ động yết hầu, rồi đột nhiên nới lỏng cà vạt.
Sự trói buộc trên cổ được giải tỏa, Cố Triều Niên xoa xoa cổ, ho sặc sụa dữ dội, ánh nước trong mắt càng thêm rõ ràng.
Phải người khác thì đã sớm chuồn là thượng sách rồi, nhưng Cố Triều Niên vẫn đau đáu nghĩ về cái căn cước công dân của mình: "Anh... Anh có thấy căn cước của tôi đâu không?"
Đối với anh, căn cước công dân không chỉ là giấy tờ tùy thân, mà là thẻ thông hành để mở khóa bản đồ mới.
Cố Trần Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.