Có lẽ sợ anh quay đầu lại quên ngay, Cố Trạch lại nhắn thêm một câu.
Cố Trạch: [Đừng có thả rông ** ở ký túc xá đấy.]
"..."
Cố Triều Niên đọc tin nhắn mà cạn lời, anh là loại người không mặc qυầи ɭóŧ thả rông ** sao?
Hình như đúng là thế thật.
Anh im lặng một chút, cho dù anh đúng là loại người này, nhưng "cậu nhỏ" của anh không đáng có một cái tên hay sao, lại chỉ nhận được hai dấu sao hèn mọn!
Để trút giận cho "cậu nhỏ", anh đổi biệt danh của Cố Trạch trong danh bạ thành "Sỉ Lẻ Qυầи ɭóŧ Loại A", tiện tay đổi luôn biệt danh của Cố Trần Dạ thành "Đồ Biếи ŧɦái Chết Tiệt".
Chiều hôm đó, Cố Triều Niên ra ngoài mua qυầи ɭóŧ, để phòng Cố Trạch bắt anh đi cùng. Thử tưởng tượng xem, một người đàn ông trung niên mặc vest giày da chỉnh tề dẫn một chàng trai trẻ đi mua qυầи ɭóŧ.
Trong đầu nhân viên bán hàng chắc đã nảy ra cả trăm mẩu truyện người lớn rồi.
Dù sao anh cũng coi như là người của công chúng.
Mặc dù phim anh đóng chưa bao giờ được công chiếu, đạo diễn thì cứ luôn miệng bảo sắp qua kiểm duyệt rồi, sắp qua kiểm duyệt rồi, topic fan trên mạng đến giờ có mười người theo dõi, mà chín người trong đó là tài khoản clone của anh, nhưng dù sao cũng có một fan thật sự.
Vốn định đi mua một mình, nhưng vì không rành đường lắm, anh bèn rủ Tống Tư Điềm đi cùng.
Tống Tư Điềm là bạn thân của "nguyên chủ" ở trường. Nếu dùng một câu để hình dung thì chính là "Sao biết em là trai hay gái.".
À không, nhầm rồi, phải là...
Trùm giả gái.
Anh không có định kiến gì với các trùm giả gái cả, thời buổi này thiếu gì top thích giả gái. Tin tức anh đọc trước đây đầy rẫy chuyện trai thẳng va phải top giả gái còn gì.
Cố Triều Niên vốn còn ôm chút kỳ vọng với Tống Tư Điềm, ai ngờ câu đầu tiên cậu ấy nói là: "Quần cạp trễ mua ở đâu thế?"
Là bot chuẩn không cần chỉnh rồi.
Cố Triều Niên tiếc nuối thu lại ánh mắt.
Tống Tư Điềm hoàn toàn không nhận ra sự tiếc nuối của anh, có lẽ cậu ấy cũng không ngờ tới chuyện "Tôi coi cậu là chị em, cậu lại muốn lên giường với tôi".
Cậu ấy vui vẻ dẫn anh đi về phía trước: "Trên tầng ba có một cửa hàng đồ lót, đồ lót ở đó đẹp lắm."
Anh đi theo Tống Tư Điềm về phía trước.
Trung tâm thương mại cuối tuần đông nghịt người. Tống Tư Điềm dè dặt liếc anh một cái: "Anh Triều Niên, anh thật sự định đến trường à? Nghe nói con tiện nhân Cố Minh Hạc kia sắp về rồi, nhiều người đang chờ xem trò cười của anh đấy."
Cố Triều Niên nghe mà đau đầu: "Nói ai là tiện nhân thế hả? Người ta cũng có làm gì đâu."
Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Tống Tư Điềm, cậu ấy rụt rè không dám nói gì.
Cố Triều Niên nhìn Tống Tư Điềm, thở dài. Thực ra Tống Tư Điềm trông rất đáng yêu, tóc màu hạt dẻ nhạt, da trắng như con gái, còn có hai lúm đồng tiền nông nông, đang mặc một chiếc váy liền màu hồng.