Chơi Hết Mình, Kết Hết Hồn

Chương 7

Nhìn ánh mắt pha lẫn ba phần kinh ngạc, ba phần khâm phục và bốn phần thương cảm của Cố Trạch, Cố Triều Niên biết mình đã thành công rồi, đúng là không uổng công tham gia bao nhiêu buổi team building.

Quả nhiên, Cố Trạch lên tiếng: "Nếu con đã muốn đọc sách vì sự trỗi dậy của Trung Hoa thì ba cũng không cản con nữa. Có chuyện gì thì nhớ đi gặp bác sĩ tâm lý."

Bác sĩ tâm lý?

Cố Triều Niên cảm thấy tâm trạng cực kỳ thoải mái, anh đã hai ngày bảy tiếng đồng hồ không nghĩ tới công việc rồi, quả là một bước tiến mang tính lịch sử!

Anh không khỏi nghĩ tới một câu danh ngôn: "Cẩu huyết là nấc thang tiến bộ của nhân loại."

Bạn hỏi câu này là ai nói à?

Đương nhiên là Cố - Phu - Tư - Ki nói rồi.

Cố - Phu - Tư - Ki vui vẻ đi về phòng mình.

Căn phòng anh ở là phòng tệ nhất trong nhà họ Cố, trong cốt truyện miêu tả thế này:

Hắn sống trong căn phòng nhỏ tối tăm đổ nát, ngủ trên chiếc giường chật chội cứng ngắc, nghĩ đến phòng ngủ có giường lớn xa hoa của Cố Minh Hạc – thứ vốn thuộc về mình, bóng tối trong lòng liền bén rễ nảy mầm với tốc độ không ngờ, chỉ muốn kéo Cố Minh Hạc đang ở trên cao kia xuống khỏi thần đàn.

Cố Triều Niên mở cửa phòng, nhìn căn phòng lớn rộng cả trăm mét vuông, cùng với chiếc giường lớn đủ cho tám gã lực lưỡng nằm, tuy không thể so với phòng của Cố Minh Hạc, nhưng thế này mà nhỏ chỗ nào?

Anh thoải mái cuộn mình trên ghế sô pha da thật, thưởng thức nước ép do người hầu mang tới, xem tin tức hôm nay.

Người dẫn chương trình có gương mặt đoan chính đọc bản tin với vẻ mặt nghiêm túc: "Gần đây, vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Bạch Thị đột nhiên mất tích không rõ lý do, xin những ai từng gặp hãy cung cấp manh mối."

"Theo điều tra liên quan, tỷ lệ mất trí nhớ sau tai nạn giao thông trong nước ngày càng tăng cao, đề nghị các quý công dân nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông, ghi nhớ: Đường đi vạn nẻo, an toàn trên hết. Lái xe không chuẩn, người thân hai hàng lệ."

"Hưởng ứng lời kêu gọi của chiến dịch Thanh Lãng, thành phố chúng ta sẽ triển khai hoạt động càn quét văn học "vàng" phi pháp vào tháng Tư."

...

Cố Triều Niên vốn đang vui vẻ nghe tin tức, coi như nghe tiểu thuyết cẩu huyết giải trí, nhưng vừa nghe thấy mấy chữ "càn quét văn học "vàng" phi pháp" thì không vui nữa. Ngoài đời đọc tiểu thuyết thủy văn thì thôi đi, đến chơi game mà cũng phải trải qua vụ này nữa à.

Anh nổi hứng chống đối, gửi bài vào hòm thư góp ý của người dẫn chương trình.

Công dân Hải Đường nhiệt tình: [Có thể cởi đồ dẫn chương trình không?]

Vừa gửi tin nhắn đi, WeChat liền nhận được một thông báo. Nhìn thấy nội dung, anh sững người.

[Cố Trạch đã chuyển khoản cho bạn 800.000 tệ.]

Sao đột nhiên lại chuyển tiền cho mình?

Hôm nay không phải lễ tết cũng chẳng phải cuối tuần, lẽ nào ông ấy muốn hàn gắn mối quan hệ cha con đang trên bờ vực thẳm này?

Vừa mới cắt tiền tiêu vặt của mình xong, giờ lại gửi lì xì, Cố Trạch coi anh là thằng ngốc chắc? Mà có tám nghìn tệ thôi á? Cái cà vạt trên người Cố Trạch cũng hơn tám nghìn rồi ấy chứ, ai thèm ăn của ăn bố thí này?

Giây tiếp theo, anh trả lời tin nhắn.

Cố Triều Niên: [Con cảm ơn ba ạ.]

Còn không quên gửi kèm một sticker trái tim. Có lẽ anh đã cho Cố Trạch nhiều thể diện quá rồi, ông ta liền gửi lại một câu đầy vẻ kẻ cả.

Cố Trạch: [Nhớ mua qυầи ɭóŧ.]

"..."