Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 38

Lúc này hai người bọn họ đã câm như hến.

Hoàng đế giận không kềm được nói: "Còn không cút ra cho trẫm, các ngươi còn muốn ở bên trong nói xấu đại nương bao nhiêu nữa đây!"

Hai người run rẩy bước ra khỏi núi giả, Đại phò mã ủ rũ, ngũ công chúa mất hết kiêu ngạo, như cà tím bị sương làm héo úa.

Hoàng đế còn chưa trách cứ.

Vương quý phi bỗng nhiên khóc lên, bóp chặt mặt Ngũ công chúa mắng: "Ngươi là đồ ngu ngốc, sao có thể đối xử với trưởng tỷ như vậy! Ta không bằng đánh chết ngươi cho rồi!”

Bà ta thật sự không nỡ xuống tay với Ngũ công chúa, véo nhẹ một cái nhưng thấy mặt nàng ta không đỏ, liền đánh lên người Ngũ công chúa, cũng không thấy có người ngăn cản bà ta.

Hoàng đế giận đến tái mặt, hoàng hậu lạnh lùng nhìn bà ta không nói một lời, như thấy thấu mọi chuyện.

Phải đánh hai cái mới có thể làm cho bọn họ nguôi giận.

Vương quý phi đành phải đánh hai cái vào lưng ngũ công chúa, ngũ công chúa biết đau, cũng khóc theo.

"Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi biết gì mà nói, ta thấy có người cố ý xúi bẩy ngươi chống lại trưởng tỷ!”

Vương quý phi vội vàng chỉ ngón tay về phía Đại phò mã: "Ngươi xưa nay nhu thuận, nhất định là hắn ta dạy hư ngươi!"

Ngũ công chúa cũng bị dọa, gật đầu theo lời bà ta.

Vương quý phi ôm lấy nàng ta, khóc một tiếng: "Con đáng thương của ta…”

Bà ta lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế, khóc lóc thảm thiết: “Bệ hạ, ngũ nương còn nhỏ, Đại phò mã có thể sau lưng trưởng tỷ bày trò, những thủ đoạn bẩn thỉu này hắn ta sao không biết! Ngũ nương bị hắn ta lừa.”

Thôi Giảo đứng ở phía sau nhìn mà tán thưởng, quý phi có năng lực thật, chỉ làm một chút mà khí tức trên mặt Hoàng đế dường như đã tiêu tan một chút, Ngũ công chúa rất dễ dàng có thể thoát khốn.

Hoàng hậu không có tâm tư nhìn bà ta diễn trò, chỉ nói với hoàng đế: "Xin bệ hạ cho Huệ Nô một câu trả lời thỏa đáng, đừng làm con bé lạnh lòng.”

Huệ Nô là nhũ danh của Đại công chúa Phù Chân Uyển, do Hoàng đế tự mình đặt.

Hoàng đế thấy Đại công chúa cúi đầu, yên lặng rơi lệ, nhịn không được đau lòng, đáp ứng hoàng hậu: "Hoàng hậu yên tâm, ta quyết không để đại nương chịu oan ức này.”

Hoàng hậu liền dẫn Đại công chúa rời đi trước, không nhìn nơi hỗn độn này nữa.

Thôi Giảo muốn đi theo, vừa vặn thấy Thái tử chạy tới, đυ.ng phỉa hắn, muốn trốn đã không còn kịp, ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, đánh giá bộ y phục cung nữ phục trên người nàng, nhướng mày, Thôi Giảo đành phải hành lễ với hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải thϊếp muốn tới, Đại công chúa kéo thϊếp…”

Phù Diễm không rảnh cùng nàng nói chuyện, vung tay lên, nàng liền nhanh như chớp chạy đuổi theo hoàng hậu.

Phù Diễm nhìn nàng chạy xa, quay lại bên cạnh Hoàng đế.

Hoàng đế thấy hắn lại đây, trước tiên sai người áp giải Đại phò mã xuống, giải tán phi tần rồi sau đó trở về Tử Thần điện, Thái tử đi theo hắn ta.

Tới trong điện, hoàng đế nằm nghiêng trên giường, lệnh cho nội thị mang chiếu Tê Quý Nha cho Phù Diễm ngồi xuống, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên này dám nhục nhã đại nương, thật sự đáng gϊếŧ!"

Phù Diễm trầm mặc một lát, nói: "Bệ hạ đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn, kính xin hạ chỉ cho A tỷ và Trịnh Hiếu Nhiêu hòa ly.”

Hoàng đế nói: "Hoàng hậu muốn trẫm cho cái công đạo, hòa ly là chắc chắn phải hòa ly, ngươi xem tặc tử này nên luận xử như thế nào?"

Phù Diễm nói: "Theo luật của Đại Lương, kẻ gian da^ʍ bị phạt một năm rưỡi tù.”

Hoàng đế mặc dù vì mẫu thân Phù Diễm mà không thích hắn, nhưng hắn tóm lại vẫn là thái tử, tuân theo quy củ tổ tông, lúc hắn mười tuổi đã cho phép hắn nghe tụng, cho đến hôm nay, pháp lệnh đều thuộc lòng trong đầu hắn, xử sự cũng càng ngày càng lãnh quyết vô tình.

Hoàng đế chần chờ nói: "Ngũ Nương có lỗi, nhưng cũng bị hắn ta mê hoặc, không thể tính là tư thông với hắn.”