Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 39

Phù Diễm cụp mắt không nói.

Hoàng đế vỗ vỗ chân: "Lần trước Trịnh Hiếu Nhiêu nói với trẫm, nữ quan giỏi mã cầu của ngươi là đồng loã với đại nương bày kế hãm hại hắn ta, nữ quan kia còn dây dưa với hắn ta nhiều lần, nếu theo luật pháp, để cho nữ quan kia cũng vào tù đi.”

Phù Diễm năm ngón tay nắm chặt: "Bệ hạ muốn bảo vệ ngũ nương, không ngại oan uổng người vô tội?”

Hoàng đế mất hứng: "Nàng vô tội hay không, trẫm gọi hỏi là rõ.”

Hắn ta không đợi Phù Diễm nói chuyện, nhanh chóng sai nội thị đến Bồng Lai điện truyền lời.

“Nàng làm theo lệnh của nhi thần, bệ hạ muốn hỏi gì thì cứ hỏi nhi thần là được." Phù Diễm nói.

Nội thị đến cửa, do dự nhìn hoàng đế, hoàng đế quát: “Nhìn trẫm làm gì! Lời trẫm nói là gió thoảng bên tai sao?”

Nội thị sợ tới mức rụt đầu lại, cuống quít đi đến Bồng Lai điện mời người.

Trong Bồng Lai điện, hoàng hậu mới an ủi tốt Đại công chúa, Thôi Giảo bồi ở một bên, nhìn mẹ con các nàng dựa vào nhau, trong mắt chứa sự hâm mộ, nàng sẽ không có cơ hội gắn bó cùng a nương nữa, bất giác trong mắt nàng cảm thấy chua xót, không kìm được nước mắt, nội thị đến nói hoàng đế triệu nàng hỏi chuyện.

Ba người lập tức cảnh giác, e sợ hoàng đế lại thay đổi, hoàng hậu hỏi nội thị trước, hoàng đế muốn hỏi cái gì, nội thị không dám đắc tội hoàng hậu, nhưng cũng không dám loan truyền cấm ngữ, đành phải nói: "Bệ hạ và thái tử tranh cãi...”

Hoàng hậu quyết định thật nhanh: "Ta mang Thôi Giảo qua.”

Có hoàng hậu ở đây, Thôi Giảo mới thả lỏng một chút, theo sau hoàng hậu đến Tử Thần điện, đến cửa nghe hoàng đế nói giận dữ.

“Trẫm chưa lẫn trí, chính sự không quản được trẫm, ngươi lại khiến các đại thần trái ý trẫm, giờ trẫm muốn hỏi một nữ quan, cũng bị ngươi đùn đẩy, Lĩnh Nam đại thắng, ngươi đắc ý, trẫm nên thoái vị nhường ngươi sao?”

Trong điện yên tĩnh, sau đó Phù Diễm bình tĩnh nói: "Con không có ý đó.”

Hoàng đế ngồi dậy, chỉ chỉ mình, khắc chế hỏa áp thấp giọng: "Trẫm mới là sắc lệnh.”

Lại chỉ vào Phù Diễm: "Ngươi chỉ là giáo lệnh.”

Bệnh nghi ngờ của Hoàng đế thật là nặng.

Thôi Giảo vui sướиɠ khi người gặp họa nghĩ, cũng chỉ có quân phụ như Hoàng đế mới có thể khiến Phù Diễm kinh ngạc.

Không để nàng nghe thêm nữa, hoàng hậu đã đẩy cửa điện đi vào.

Lúc bước vào cửa, Thôi Giảo chỉ thấy Phù Diễm nghiêng người ngồi trên ghế, ngón tay Hoàng đế còn chỉ vào hắn.

Phù Diễm sống lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt trắng bệch, Thôi Giảo chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn bao giờ.

Cha mẹ và con cái chẳng còn tình thân cốt nhục, vì quyền lực mà sinh ra rạn nứt.

Lúc trước đại công chúa từng nói rằng lúc nhỏ hắn đã mong mỏi Hoàng đế sẽ yêu thương mình, nhưng cầu không được nên trở nên lạnh lùng vô tình.

Thôi Giảo không khỏi cảm thán, con cái của Hoàng đế quá nhiều, tổng cộng mười bảy hoàng tử, ba công chúa, cái gì nhiều quá thì con người không biết quý trọng. Hơn nữa, Hoàng đế còn có thành kiến với mẫu thân của Phù Diễm.

Nàng bước vào liền cúi đầu, đi sau lưng Hoàng hậu. Hoàng hậu dừng lại trước mặt hai cha con, nàng cũng dừng lại, không đợi Hoàng đế lên tiếng, liền quỳ gối hành lễ.

Hoàng hậu vừa đến, ánh mắt Hoàng đế không rảnh đặt lên người nàng, xấu hổ thu tay về, nhìn thần thái nửa lạnh nửa nóng của Hoàng hậu, trong lòng biết lời nói vừa rồi bị bà ấy nghe thấy, chuyện này vốn không có gì to tát, nhưng hắn ta không vội vàng đòi lại công lý cho Đại nương, mà trái lại còn răn dạy con trai.

Việc này rất xấu hổ.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng: "Hoàng hậu không ở Bồng Lai điện bầu bạn với Đại nương, sao lại đến đây?"

Cung nữ mang chiếu đến cho Hoàng hậu ngồi, giọng Hoàng hậu nghiêm nghị: "Bệ hạ sai người đến cung của thần thϊếp gọi Thôi Giảo hỏi chuyện, thần thϊếp tự nhiên không yên tâm. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, bệ hạ không nhanh chóng ra lệnh cho bọn họ hoà ly, còn hỏi gì nữa?"