Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 36

Thôi Giảo không phản bác nàng ấy, chỉ phiền muộn nói: "A Trà không biết, năm ngoái ở nhà qua đón Thất Tịch, sợi màu này đều là a nương tự tay đan, đeo lên người cho ta cùng a huynh, nói sẽ bảo vệ bình an cho chúng ta, hiện giờ gia nương mất, ta đến Trường An đã hai tháng, còn không biết a huynh có mạnh khỏe hay không.

Đại công chúa là lần đầu nghe nàng nói đến chuyện trong nhà, lúc này mới biết được nàng còn có một huynh trưởng, nhân tiện nói: "Ngươi vào Đông cung, sẽ không tiện trở về Thanh Hà, ngươi nếu như nhớ huynh trưởng của ngươi, ta thay ngươi nói với Tam Lang một tiếng, bảo hắn phái người đón huynh trưởng của ngươi tới thăm, cũng giúp ngươi giải tỏa nỗi nhớ huynh muội."

Thôi Giảo vội nói: "Lòng tốt của A Trà, ta xin nhận, A huynh của ta năm sau có lẽ sẽ thi cử, không thể chậm trễ."

Đại công chúa có chút tiếc nuối: "Thì ra là một thư sinh, kỳ thi ở châu phủ nơi này thật quan trọng, nếu ở Trường An thì không sao, Thanh Hà xa quá, đi lại mất hai ba tháng."

Nàng hỏi Thôi Giảo: "Huynh trưởng ngươi đọc sách thế nào?”

Thôi Giảo rất tự hào: "A huynh của ta học hành rất chăm chỉ, khi phụ thân ta còn sống từng nói, nếu A huynh sinh ra trong gia đình giàu có, nhất định không lo việc học, chỉ tiếc rằng nhà ta chỉ là nhánh bên của Thôi thị, không thể tìm được thầy giỏi cho A huynh."

Đại công chúa nói: "Muốn tìm thầy giỏi không phải là khó, sau khi vượt qua kỳ thi huyện, tự nhiên sẽ có những ông đồ già nhận làm học trò, chuyện này ngươi không cần lo lắng, nếu nhớ huynh trưởng, lát nữa ngươi viết một bức thư, ta sẽ sai người gửi về Thanh Hà, không cần nói với Tam lang."

Đại công chúa không đề cập đến quan học Trường An, Thôi Giảo không tiện nói tiếp, nghĩ rằng viết thêm một bức thư, công chúa phái người đi gửi, đến lúc đó cũng có thể hỏi thăm tình hình A huynh ở Thôi thị ra sao.

Đại công chúa nói lời thì giữ lời, sau khi dùng bữa sáng, dẫn nàng đi thư phòng viết thư, nàng đem cả dải lụa nhét vào trong thư, Đại công chúa sai cung nữ đưa thư cho người đưa tin gửi về Thanh Hà.

Thôi Giảo cùng Đại công chúa chơi xích đu trong sân, xích đu bay cao, đôi khi có thể nhìn thấy điện Lân Đức, Đại công chúa tâm trạng tốt lên một chút lại buồn bã, nàng kéo Thôi Giảo tâm sự, vẫn là những chuyện cũ nhắc đi nhắc lại, Thôi Giảo cũng hiểu nàng, nhưng nghe nhiều thấy phiền, bèn nói: "A Trà vì Đại phò mã mà buồn bã, Đại phò mã chưa chắc vì A Trà mà cảm thương."

Đại công chúa sửng sốt.

Thôi Giảo nói: "Sáng nay ta thấy Đại phò mã ở Huyền Vũ môn, thần sắc rất tự đắc."

Đại công chúa lập tức dấy lên hận thù, không ngồi nổi xích đu nữa, nhảy xuống nói: "Hắn dám khoe khoang như thế, không đánh hắn răng rơi đầy đất, khó mà nguôi hận trong lòng ta!"

Thôi Giảo nói: "Bên ngoài đều biết A Trà bị bệnh, hiện tại công chúa đi qua đó, không phải là trở thành trò cười của người khác sao?"

Đại công chúa miễn cưỡng bỏ qua, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể chờ ở Bồng Lai điện.

Khó khăn lắm mới đợi đến tối, Đại công chúa kéo Thôi Giảo cùng đến bờ hồ Thái Dịch, Thôi Giảo khuyên cũng không được, cuối cùng hai người thay y phục cung nữ, nhân lúc trời tối mà đi.

Bên hồ Thái Dịch đèn đuốc rực rỡ, trong hồ thả các loại đèn hoa, cung phi tụ tập thành từng nhóm, hoàng đế và hoàng hậu đứng trên lầu Khất Xảo, cúi đầu nhìn họ cầm ngũ sắc tuyến đối nguyệt xuyên châm, cảnh tượng một mảnh hòa hợp vui vẻ.

Ngũ công chúa và Vương quý phi ngồi cùng một chỗ, Vương quý phi một lòng muốn giành khéo, hết sức chăm chú muốn là người đầu tiên xuyên châm, Ngũ công chúa buồn chán đến cực độ, không bao lâu cung nữ của nàng tới, ghé tai nói nhỏ, lập tức nàng vui mừng, nhân lúc mọi người đang xuyên châm, liền lén lút rời khỏi hồ Thái Dịch, chạy tới khu vườn gần Lân Đức điện.