Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 35

Phù Diễm nhìn chằm chằm sợi màu kia có chút hoảng hốt, từ khi thân mẫu của hắn mất, hắn đã nhiều năm không đeo thứ này, gần như đã quên mất nó trông như thế nào, nhưng vẫn nhớ trong ký ức từng có người đeo sợi màu cho hắn, xoa đầu hắn, nói một câu "Năm mới bình an."

Thôi Giảo tiến lên buộc dây màu vào túi thơm của hắn, sau đó lại lui qua một bên, nhìn hắn thản nhiên mỉm cười.

Phù Diễm và nàng nhìn nhau, trong thoáng chốc sững sờ, rồi ngay sau đó lạnh lùng bước đi.

Thôi Giảo đưa mắt nhìn hắn vào Lân Đức điện, mới ngừng cười, miệng đều đã cười đến mức cứng đờ, cũng không có được một câu tốt đẹp của hắn, nàng hừ một tiếng, làm việc cho hắn là thật mệt mỏi, làm chuyện tốt không thưởng, làm sai còn bị phạt, ngày thường nhìn thì trông như một lang quân bình thường,ng, đến gần một chút còn phát điên bóp cổ người.

Không biết phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn có sắc mặt tốt đây, tiếp tục như vậy, a huynh muốn tiến vào quan học còn xa vời lắm.

Nàng có chút ảo não, sớm biết vậy lúc trước khi hắn nói có thưởng, hỏi nàng muốn cái gì nàng lẽ ra không nên hôn hắn, lãng phí cơ hội vô ích , nhưng nếu nàng thật sự thỉnh cầu hắn cho phép a huynh nhập quan học, hắn sẽ đồng ý sao? Quách Thủ Sơn kia còn ở trong chùa miếu, Quách Thủ Sơn cũng không vào được quan học, chỉ bằng nàng há có thể để cho a huynh đi vào.

Thôi Giảo khẽ cắn môi, không có việc gì, ít nhất trước mắt nàng là nữ nhân duy nhất có thể tới gần Thái tử, chỉ cần nắm lấy cơ hội này, nàng nhất định có thể làm cho Thái tử động lòng, nếu không, nếu nàng có thể giúp Thái tử xoay chuyển sở thích cổ quái không thể chạm vào nữ nhân kia, cho dù Thái tử không đồng ý, còn có hoàng hậu và Đại công chúa, hai bọn họ đều mong muốn Đông Cung có nữ chủ nhân, nếu nàng thành công, chỉ cần xin cho a huynh vào quan học, hoàng hậu và Đại công chúa nhìn thấy nàng là công thần, chắc chắn sẽ đồng ý.

Nàng nhờ hải thương gửi phong thư kia, không biết a huynh có nhận được hay không.

Thôi Giảo vỗ vỗ mặt, không thể nghĩ thêm nữa.

Lại nhìn về phía trước cửa cung, bên kia đã lục tục có người đến, nàng thấy được người nhà Đại phò mã đang đứng ở giữa, trên mặt bọn họ nở nụ cười, chào hỏi lẫn nhau cùng các gia quyến của các đại thần khác, Đại phò mã bày ra vẻ mặt đắc ý, dường như Đại công chúa không ảnh hưởng gì đến hắn ta cả.

Thôi Giảo nhỏ giọng lui về Bồng Lai điện, lúc này trời đã sáng rõ, cung nữ của Đại công chúa tới mời nàng đi qua đó, nàng vừa vào cửa phòng, chỉ nhìn Đại công chúa đỏ mắt ngồi ở trên giường, vừa nhìn là biết nàng ấy đã khóc một hồi, nàng an ủi Đại công chúa vài câu, Đại công chúa mới xuống giường để cung nữ trang điểm chải chuốt.

Chờ Đại công chúa rửa mặt chải đầu xong, các cung nữ dọn bữa ăn đến bên giường, Đại công chúa vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi đi đưa sợi màu cho Tam Lang rồi sao?"

Thôi Giảo ừ một tiếng, xoắn khăn tay, có lẽ có thể bắt đầu từ công chúa.

Đại công chúa nhìn nàng, nghĩ đến những bức chân dung của các tiểu thư quý tộc, bèn nói: "Ngươi thật là chu đáo, dù sau này Đông Cung có người mới, Tam lang cũng sẽ không quên ngươi."

Nhưng mà thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc.

Thôi Giảo có chút muốn cười, nếu nàng thật sự buộc thân này vào Thái tử, mới có thể lo lắng sẽ thất sủng, kẻ giàu sang thì nàng không xứng, nàng tự biết rõ điều này. Nàng hầu hạ thái tử để đổi lấy sự sống, có một ngày không cần thái tử che chở, nàng và A huynh cũng có thể sống tốt, sự sủng ái chỉ là sự ràng buộc nàng mà thôi.

Thái tử có mới nới cũ, nàng mới có thể bình an vô sự thoát thân từ Đông cung.

Nàng mới mười sáu tuổi, nàng đã hỏi qua nữ sử, nữ quan qua hai mươi lăm tuổi, có thể rời cung an gia, nếu trong nhà có phụ mẫu bệnh nằm trên giường, còn có thể đặc biệt khai ân, cho phép đi ra ngoài sớm, thân phận nữ quan quả thực quá tiện lợi, nàng trừ phi là điên rồi, mới muốn hầu hạ Thái tử cả đời.