Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 33

Thôi Giảo sốt ruột, lặng lẽ vươn tay kéo tay áo Phù Diễm, Phù Diễm không để ý tới nàng, nàng cúi khóe miệng, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, nếu bọn họ ác tâm một chút, để chuyện êm xuôi, đẩy một mình nàng ra chịu tội cũng có thể.

Hoàng hậu ôm Đại công chúa vào lòng, an ủi: "Có mẫu hậu ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên khốn đó ức hϊếp con! Nếu bệ hạ không chịu hạ chỉ, ta để cho ngoại tổ con đến Trường An một chuyến, có ngoại tổ con ra mặt, không có gì đáng sợ!"

Thôi Giảo trong lòng hâm mộ, nếu mẫu thân nàng cũng còn sống, nàng nhất định cũng có thể trốn ở trong ngực mẫu thân, không cần xa xứ đi tới Trường An không quen thuộc này, sống cuộc sống nơi đây, chịu sự áp chế của Thái tử!

Đại công chúa khóc lóc lắc đầu: "Ngoại tổ tuổi tác đã cao, nữ nhi không thể làm phiền ông ấy..."

Hoàng hậu dừng một chút: "Cho dù ngoại tổ con không tới được, cữu phụ con chẳng lẽ còn có thể nhìn con bị khi dễ?"

Phụ thân của hoàng hậu là Dực quốc công nay đã gần bày mươi, sau khi làm lui quan thì trở về Hà Đông an dưỡng tuổi già, hiện nay Bùi thị lang chủ là huynh trưởng của hoàng hậu Bùi Kích Niên.

Trong tay Bùi thị cầm binh quyền trong triều nhiều năm, tích uy lâu ngày, bất kể là Dực quốc công hay là Bùi Kích Niên đến Trường An, Hoàng đế sẽ nể mặt hắn ta, cũng phải cho phép Đại công chúa hòa ly, nhưng nhất định trong lòng Hoàng đế sẽ có khúc mắc, càng sẽ xa lánh Hoàng hậu.

Hoàng hậu không thèm để ý, Đại công chúa lại không thể không để ý, việc này không chỉ liên quan đến mình nàng ấy.

Khi nàng ấy đang do dự.

Phù Diễm lên tiếng: "Mẫu hậu, việc này không cần làm phiền Bùi gia và cữu phụ.”

Hoàng hậu, Đại công chúa đồng thời nhìn về phía hắn.

Phù Diễm quay đầu nói với Thôi Giảo: "Trong chùa Từ Ân ngươi thấy cái gì? Nói ra đi.”

Thôi Giảo nhìn cung nữ xung quanh một chút.

Hoàng hậu phất tay gọi mọi người lui ra.

Thôi Giảo mới dám nói ra chuyện Đại phò mã và Ngũ công chúa lần trước có tư tình ở trong chùa Từ Ân.

Đại công chúa khϊếp sợ không thôi: "Hắn ta lại còn dây dưa với Ngũ muội!"

Hoàng hậu tức giận, hừ một tiếng, cười nói: "Thượng bất chính hạ loạn mà thôi.”

Câu này mắng cả Hoàng đế và Vương Quý phi vào trong.

Thôi Giảo nhịn không được nghĩ đến lời đã nghe qua trong miệng nữ sử, lúc Vương quý phi còn chưa xuất các, là bạn thân khuê phòng cùng Hoàng hậu, sau này Hoàng hậu gả cho Hoàng đế, thường mời bà ta vào cung nói chuyện, qua lại nhiều lần, bà ta và Hoàng đế sau lưng Hoàng hậu dây dưa không rõ, lúc đó Hoàng hậu vừa mang thai Đại công chúa, khi bà ấy biết chuyện này thì đã động thai, suýt nữa sảy thai, thù oán với Vương Quý phi cũng từ đó mà ra.

Hoàng hậu lập tức muốn đi đến Tử Thần điện, nhưng lại bị Đại công chúa đè lại: "Mẫu hậu, đã liên lụy đến Ngũ Nương, việc này chúng ta không thể bỏ qua, cần có cách phơi bày việc xấu này trước mắt phụ hoàng."

Nàng ấy hít sâu một hơi: "Bọn họ không biết xấu hổ, con cũng không sợ mất mặt."

Nhưng còn phải nghĩ ra biện pháp mới được.

Thôi Giảo nói: "Sắp đến lễ Khất Xảo rồi.”

Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, trong hậu cung có một tòa lầu Khất Xảo do hoàng đế xây dựng để biểu hiện ân sủng đồng đều. Đến ngày lễ Khất Xảo, hoàng đế sẽ ban yến cho bá quan, phi tần trong hậu cung tụ tập tại lầu Khất Xảo, thi thêu kim dưới ánh trăng, người nhanh nhất sẽ được hoàng đế ban thưởng.

Thật sự là thời cơ tốt.

Hoàng hậu rất khen ngợi Thôi Giảo, nói với Thái tử: "Tam Lang, đứa nhỏ này thông minh lại tâm thiện, khó trách con lại giữ nàng ở lại bên người, lần trước một tiểu nương tử như nàng còn dám lên sân đánh mã cầu cùng Tương vương, còn đánh Tương vương liên tiếp bại lui, ta liền nhìn ra nàng có khí phách, có nàng ở bên cạnh con, ta cũng không có gì phải quan tâm.”