Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 32

Thôi Giảo nhìn sắc mặt Thái tử, ôn nhu hỏi hắn: "Điện hạ, Đại công chúa thật sự sẽ bỏ phò mã sao?”

Thái tử đi phía trước, không dừng bước.

Thôi Giảo biết hắn cũng không trả lời được.

--

Đại công chúa suốt đêm dọn khỏi Trịnh phủ, sau khi hồi cung tìm hoàng hậu khóc lóc kể lể, hoàng hậu chỉ có một nữ nhi này, Đại công chúa chịu ủy khuất, bà ấy tuyệt đối không thể nhịn, mang theo Đại công chúa đi Tử Thần điện tìm hoàng đế, lúc đó hoàng đế mới cùng vương quý phi làm thơ một hồi, trong điện tiếng nhạc, vương quý phi ra sức nhảy một khúc lục yêu khiến Hoàng đế vui mừng.

Hoàng hậu tới vào lúc này, tâm tình tốt của Hoàng đế tiêu tán hơn phân nửa, đợi đến khi nghe Hoàng hậu vì Đại công chúa thỉnh hắn ta hạ chỉ bỏ Đại phò mã, Hoàng đế đã không còn sắc mặt tốt, không kiên nhẫn nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng hậu không ngủ, nói mê sảng cái gì vậy.”

Vương quý phi ở một bên xem náo nhiệt.

Hoàng hậu giờ phút này đã tức giận, nào quản được nàng ta, kể hết những việc làm của Đại phò mã, Hoàng đế nghe xong cũng giận đến dựng râu trừng mắt.

Hắn ta trấn an hai mẹ con Hoàng hậu một trận, quyết định sáng sớm ngày mai liền hạ chỉ, lại lệnh cho hoạn quan đưa mẹ con các nàng ấy về Bồng Lai điện.

Chờ các nàng đi rồi, hoàng đế đã không còn tâm trạng nghe nhạc múa, Đại công chúa là trưởng nữ của hắn ta, sao hắn ta có thể không đau lòng.

Hoàng đế đau đầu.

Vương quý phi xoa bóp cho hắn ta: "Đại phò mã có dáng vẻ ường hoàng, luôn yêu quý Đại nương, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy."

Hoàng đế thở dài: "Lúc trước chọn hắn ta làm phò mã cho đại nương, chính là coi trọng phẩm giá của hắn ta, lại có thể kết hôn với Trịnh thị, là việc đôi bên cùng có lợi."

Vương quý phi nói: "Không bằng bệ hạ truyền Đại phò mã tới hỏi một câu, nếu thật sự là hắn ta hỗn trướng, hạ chỉ cũng không muộn, chỉ sợ trong đó có hiểu lầm gì, dù sao Trịnh thị bọn họ môn phong thanh bạch, cũng tránh để cặp đôi trẻ chia rẽ."

Hoàng đế hiểu rất rõ, sai người triệu Đại phò mã vào cung.

Sáng hôm sau, thánh chỉ chưa ra, Hoàng hậu không tiện tới, sai cung nữ đi thăm dò, cung nữ trở về báo: "Sau khi Hoàng hậu và Đại công chúa rời đi, bởi vì Vương quý phi khuyên bệ hạ vài câu, bệ hạ đêm qua đã triệu Đại phò mã tới hỏi chuyện, Đại phò mã nói, Đại công chúa và Thôi chưởng thư của Đông cung tính kế hắn ta, hắn ta hết đường chối cãi, nhưng tuyệt đối không nhận tội vu oan này, bệ hạ hiện tại đối với Đại công chúa vô cùng bất mãn, chờ bãi triều sẽ hỏi.”

Hoàng hậu tức đến tái mặt: "Hóa ra là tiện nhân này quấy phá!"

Sau đó liền lệnh cho cung nữ đi đến Đông cung gọi Thái tử và Thôi Giảo tới.

Hoàng đế không hạ chỉ, Thôi Giảo đoán được chỉ sợ sự tình có biến, đợi đến khi nghe Hoàng hậu vừa nói, chính mình cũng có khổ nói không nên lời, chủ động xen vào, quả nhiên là xảy ra chuyện.

Thôi Giảo trong lòng lo lắng, nhưng trước mặt Hoàng hậu không thể lộ ra, chỉ có thể nhìn Thái tử hành sự.

Phù Diễm ngồi trên ghế, điềm nhiên như không có gì xảy ra.

Hoàng hậu không yên tâm như hắn: "Thôi Giảo không phải nói hắn ta có qua lại với Hồ Cơ ở quán rượu bên đường sao, không bằng trói Hồ Cơ lại, xem hắn ta còn có thể nói gì.”

Phù Diễm nói: "Chỉ sợ là đã muộn.”

Thôi Giảo trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, ước chừng là muộn thật, Đại phò mã đêm qua có thể giảo biện ở trước mặt Hoàng đế, Hồ Cơ chỉ sợ cũng không quản chế được hắn ta.

Đại công chúa nắm lấy tay hoàng hậu, nghẹn ngào nói: "A nương, nữ nhi không muốn có bất cứ liên quan gì với hắn ta, cho dù là hoà ly nữ nhi cũng chấp nhận."

Thôi Giảo rất kính nể quyết tâm của Đại công chúa, nhưng hiện tại người có thể quyết định chuyện này chính là hoàng đế, nếu như hoàng đế cảm thấy là các nàng có lỗi, Đại phò mã vô tội, Đại công chúa đương nhiên là không thể hòa ly, còn phải trở về Trịnh gia, nàng thì thảm hơn, nàng là đồng lõa của Đại công chúa, hoàng đế không nỡ giáng tội Đại công chúa, nhưng sẽ không thương xót nàng, khi đó Thái tử cũng không bảo vệ được nàng.