Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 31

Chưởng quầy chuẩn bị rượu cho Thôi Giảo, Thôi Giảo như là sợ bị hắn nhìn thấy, vội vàng mang rượu ra cửa.

Bóng hình xinh đẹp kia quá quen thuộc, Đại phò mã lập tức liền nhận ra là Thôi Giảo, hắn ta tán tỉnh cùng Hồ Cơ đã bị nàng nhìn thấy, Đại công chúa giao hảo cùng nàng, khó bảo đảm nàng sẽ nói cho Đại công chúa hay không.

Đại phò mã lập tức không còn hứng thú uống rượu, đuổi theo nàng ra hỏi tửu quán, Thôi Giảo một đường chạy chậm, cuối cùng vẫn bị hắn ta đuổi kịp, hắn ta vốn nghĩ tới việc ra tay nhưng thấy Thôi Giảo sợ tới mức thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, khuôn mặt mỹ miều tràn đầy hoảng sợ, y liền đổi ý, tiến lại gần Thôi Giảo, dùng quạt phe phẩy: "Thôi Chưởng Thư đừng sợ, ta không ăn thịt người đâu."

Thôi Giảo đề phòng lui về phía sau một bước, trong nụ cười ẩn chứa sự sợ hãi: "Ta chỉ đi ngang qua mua rượu, không nghĩ tới sẽ gặp được Đại phò mã.”

Đại phò mã lấy khăn trong tay áo ra, cười nói: "Đây chính là khăn của Thôi chưởng thư?”

Thôi Giảo trên mặt sốt ruột, muốn cướp lại.

Đại phò mã ngả ngớn nói: "Cái khăn này rơi vào tay ta, coi như thuộc về ta.”

Thôi Giảo muốn mắng hắn ta chẳng biết xấu hổ, một người đã có thê tử, phu nhân còn là Đại công chúa mà hoàng đế sủng ái nhất, hắn ta lại dám lỗ mãng ở bên ngoài.

Nàng làm ra vẻ xấu hổ, chần chờ nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ta ở gần đây có một nhà riêng, xin theo ta qua đó rồi nói sau.”

Đại phò mã vui vẻ đồng ý.

Thôi Giảo liền dẫn hắn ta rẽ trái rẽ phải, rẽ tới một gian tiểu trạch viện, sau khi hai người đi vào, đèn chưa kịp thắp sáng, Đại phò mã đã muốn hành động, Thôi Giảo sợ hãi tránh né: "Làm sao được, làm sao được? Ngài là phu quân của Đại công chúa!"

Đại phò mã lúc này đã nổi lên sắc tâm, hoàn toàn mặc kệ cái gì mà công chúa: "Cái gì Đại công chúa! Đừng nói với ta về nàng ta!”

Thôi Giảo châm biếm: "Thì ra phò mã căn bản không quan tâm Đại công chúa, khó trách có thể liếc mắt đưa tình cùng Hồ Cơ?"

Đại phò mã một lòng chỉ nghĩ đến nàng, nói không suy nghĩ: "Nếu không phải kết hôn với Công Chúa, ta làm sao có thể trải qua cuộc sống thê thảm như vậy, thành hôn cùng nàng ta bảy năm, cũng không thấy nàng ta vì Trịnh thị ta sinh hạ một trai một gái, phạm vào bảy điều kỵ, ta còn phải coi nàng như tổ tiên. Nếu là người phụ nữ bình thường, ta đã đuổi khỏi nhà từ lâu rồi!"

Lời vừa dứt, Đại công chúa từ phòng bên trong bất ngờ xông ra, tát hắn ta một cái: "Ngươi muốn đuổi bổn cung, bổn cung sẽ cho ngươi như ý! Đêm nay bổn cun sẽ viết thư ly hôn, để ngươi trở thành kẻ bị bỏ rơi!"

Đại phò mã bị một cái tát này đánh cho bối rối, Đại công chúa làm sao lại xuất hiện ở chỗ này!

“Kính xin Đại phò mã trả lại khăn cho ta." Thôi Giảo nhân cơ hội nói.

Đại công chúa lại hùng hổ cho hắn ta một bạt tai: "Trả lại khăn cho nàng ấy!”

Đại phò mã che nửa khuôn mặt, lấy khăn ra, Thôi Giảo vội vàng cướp được trong tay hắn ta, sau đó tự giác trốn vào trong phòng, Phù Diễm cũng ở bên trong, người chưa đi ra, hẳn là để cho Đại công chúa tự mình xử lý, hắn không tiện tham dự vào.

Phù Diễm nhìn nàng nắm chặt khăn tay, chỉ vào ngọn đèn dầu trên bàn: "Đốt đi.”

Thôi Giảo đi tới trước đèn dầu, quay lưng lại bĩu môi, cho dù hắn cảm thấy khăn tay bị Đại phò mã đυ.ng phải bẩn, hưng rửa sạch vẫn có thể dùng được, đốt đi thật lãng phí, chất liệu này rất quý, còn được ướp hương, nếu không phải để gài bẫy Đại phò mã, nàng cũng không dùng đến thứ tốt như vậy.

Thôi Giảo tâm như đao cắt, nhưng vẫn đốt chiếc khăn.

Lại quay đầu nhìn lại, Thái tử đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, Thôi Giảo vội vàng đuổi theo, trong chính đường, Đại công chúa và Đại phò mã đều đã rời đi, Thôi Giảo vốn để trống chỗ để cho Đại công chúa phát tiết, nhưng hiển nhiên dù Đại công chúa tức giận cũng không đánh mất thể diện, có lẽ nàng ấy sẽ về phủ để giải quyết.