Đại phò mã nhận ra nữ lang kia là Thôi Giảo,ngay lập tức cảm thấy bữa ăn nhạt nhẽo, vội vàng ăn mấy miếng cơm, thừa dịp nghỉ ngơi, đi về phía đường ngang, để có thể chạm mặt giai nhân, vận khí của hắn ta luôn luôn tốt, hành lang phía đông bên trái quả nhiên thấy Thôi Giảo mang theo nữ sử đi tới.
Thôi Giảo từ xa đã nhìn thấy hắn ta, tránh cũng không thể tránh, nàng đành đi tới hành lễ với hắn ta.
Đại phò mã thấy mỹ nhân gần phía trước giống như một bông hoa tinh tế, càng nhìn càng thấy nàng đẹp rực rỡ khiến lòng hắn ta rạo rực không yên, trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thấy hộp thức ăn trong tay nữ sử, hắn ta hỏi: "Thôi Chưởng Thư là đang mang cơm trưa cho Thái Tử Điện Hạ sao?"
Thôi Giảo gật đầu, môi anh đào nở nụ cười: "Điện hạ ăn không quen thức ăn ngoài, chỉ có đầu bếp Đông cung mới có thể làm ra cơm canh hợp khẩu vị điện hạ.”
Thái Tử là người quý tộc, thức ăn từ cung đình đưa xuống quả thật khó nuốt, ngay cả Đại phò mã cũng không ưa thích, nếu không phải ở lại trực, hắn ta cũng muốn hồi phủ dùng cơm trưa, nhưng hồi phủ còn phải dỗ dành Đại công chúa, không bằng ở bên ngoài ăn uống cho thoải mái.
Thôi Giảo suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Nam Tinh: "Trong hộp không phải còn một đĩa bánh phù dung điện hạ chưa động sao? Bưng ra cho Đại phò mã nếm thử đi.”
Nam Tinh liền mở hộp thức ăn ra, lấy bánh Phù Dung ra, bánh Phù Dung kia làm cực kỳ tinh xảo, sắc cả màu sắc lẫn hương vị đều hoàn hảo, Đại phò mã khách khí ăn một miếng liền không lấy nữa.
Thôi Giảo liền cáo từ hắn ta, chậm rãi trở về đông cung.
Trên đường nàng đi qua, có một chiếc khăn tay rơi xuống. Đại phò mã nhìn quanh, không thấy ai tới, liền nhanh chóng nhặt chiếc khăn lên, nhét vào tay áo.
Đại phò mã ngửi ngửi tay mình, dường như hương thơm từ người đẹp vẫn còn vương lại, âm thầm thở dài, một thiếu nữ tính tình dịu dàng đáng yêu như vậy, tại sao lại vào Đông Cung?
Một trận than ngắn thở dài, Đại phò mã cảm thấy cô đơn vô cùng, đợi sau khi hết trực, hắn ta cần đi uống rượu, có thể tài sắc của Hồ Cơ sẽ giúp hắn ta vơi đi nỗi lòng.
Nha phòng ở hành lang phía đông, một tiểu hoàng môn len lén nhìn thấy hết thảy, quay đầu chạy về phía môn hạ tỉnh báo cùng Thái tử.
Chạng vạng tối, Đại phò mã sai tiểu bộc hồi phủ bẩm báo cùng Đại công chúa rằng Đại phò mã công vụ bận rộn, phải chậm một chút mới có thể trở về, bảo nàng ấy không cần chờ hắn ta.
Đại công chúa dùng bữa tối được một nửa, hạ nhân vào báo rằng gia lệnh của Đông Cung thay mặt Thái Tử đưa tin đến. Đại công chúa vội vàng mời người vào, mặt hiện lên nét vui mừng: "Thật hiếm khi Tam Lang viết thư cho ta, mấy ngày trước là ngày giỗ của người ấy, không biết hắn ta đã trải qua ngày ấy thế nào. Ta đã cùng mẫu hậu ăn chay và niệm kinh cả ngày, mẫu hậu còn bảo ta rằng, khi nào Tam Lang buông bỏ được, đó cũng là điều tốt cho hắn."
Tỷ đệ bọn họ không phải do một mẹ sinh ra, lại bởi vì tâm bệnh của Thái tử, cho dù nàng ấy và a nương đối xử với hắn như người thân, nhưng cũng khó tránh khỏi xa cách.
Gia lệnh cẩn thận đưa mắt ra hiệu, Đại công chúa hiểu ý, bèn cho mọi người lui ra, gia lệnh mới giao thư cho nàng.
Đại công chúa mở thư, đọc từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đôi tay run rẩy cầm lá thư hỏi gia lệnh: "… Thật sao?"
Gia lệnh nói: "Vô cùng chính xác, mời Đại công chúa đi theo nô tài đi ra ngoài một chuyến.”
Đại công chúa lau nước mắt trên mặt, thư bị nàng ấy đặt lên ngọn nến thiêu hủy, nhanh chóng theo hắn ta ra khỏi phủ.
--
Thành Trường An vào đêm đã cấm đi lại, gần tới hoàng hôn, sự náo nhiệt ban ngày dần dần lắng xuống. Trước cửa tiệm rượu ở Tây Thị, Thôi Giảo che nửa mặt đi vào mua rượu, nàng theo dõi Đại phò mã suốt đường, tửu quán này cũng sắp đóng cửa, bên trong không có nhiều khách, Hồ Cơ đứng bên bàn rót rượu cho Đại phò mã, hai người cười đùa mấy câu, Đại phò mã liền chú ý đến Thôi Giảo.