Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 29: Điện hạ oan uổng thiếp rồi

Thôi Giảo như có điều suy nghĩ, nếu a huynh nàng đến Trường An, quan học, hành quyển, triều đình, mỗi bước đều cần có quan lớn làm bảo trợ, nhà họ Thôi chỉ có thể trông cậy vào Thái Tử.

Thôi Giảo cầm những văn chương lên xe ngựa, đặt chúng lên bàn, yên lặng ngồi xuống ghế, lén nhìn Phù Diễm một cái, hắn đang cau mày, rõ ràng là bực bội vì chuyện của Đại công chúa và phu quân. Hắn phạt nàng sao chép kinh văn, cuối cùng còn gọi nữ quan giúp nàng, chắc hẳn không giận nàng.

Thôi Giảo do dự một lát, cầm quạt quạt cho hắn: "Điện hạ vì Đại công chúa mà phát sầu sao?”

Gió thổi ra từ quạt tròn không hạ nhiệt bằng tùng thạch, nhưng giọng nói mềm mại của nàng lại giống như gió nhẹ có thể xoa dịu trái tim xao động của hắn.

Phù Diễm không lên tiếng.

Thôi Giảo nhẹ nhàng nói: "Thϊếp có thể chia sẻ nỗi lo cùng Điện Hạ."

Phù Diễm vốn nhìn ra ngoài xe lại quay lại nhìn nàng, nàng có đôi mắt tràn đầy tình cảm, chỉ cần nhìn vào đó, có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm.

Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn không chớp mắt, thật sự để cho hắn thấy rõ ràng, sự dịu dàng này đều dành cho hắn.

Phù Diễm hỏi nàng: "Nàng muốn chia sẽ nỗi lo với Cô như thế nào?”

Thôi Giảo nghiêng đầu một chút, trên gương mặt thể hiện sự ngây thơ của một tiểu nương tử, nàng ôn nhu nói: "Đại phò mã vừa yêu Hồ Cơ, lại cùng Ngũ công chúa có mập mờ, có thể thấy được hắn ta là đồ háo sắc, sa vào phong hoa tuyết nguyệt, nếu thϊếp cùng hắn ta thân cận hơn, hắn ta nhất định cũng sẽ khó có thể kìm lòng được.”

Phù Diễm nhếch miệng cười lạnh: "Trịnh Hiếu Nhiêu cũng là người phong lưu nhã nhặn, ngươi không có tư tâm sao?"

Thôi Giảo thoáng cái liền nghe hiểu ý của hắn, nàng hảo tâm giúp hắn, hắn còn muốn nghi thần nghi quỷ, tâm địa còn nhỏ hơn hạt mè.

Nàng bĩu môi: "Điện hạ oan uổng thϊếp rồi, thϊếp làm sao coi trọng kẻ phóng đãng như Đại phò mã, thϊếp, thϊếp đã có người ngưỡng mộ trong lòng rồi..."

Nàng nhìn Phù Diễm, mắt long lanh: "Người thϊếp ngưỡng mộ là một đại trượng phu có thể bảo vệ bốn biển yên bình, không bị chiến loạn, thϊếp chỉ ngưỡng mộ người đó."

Phù Diễm yên lặng, giơ tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng, ánh mắt dừng lại trên môi nàng, rồi di chuyển đi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: "Ngươi dám đùa giỡn giả vờ thành thật với hắn ta, ta sẽ lột da ngươi."

Thôi Giảo sợ hãi gật gật đầu, ngẩng mặt muốn hôn hắn.

Phù Diễm lại buông tay ra, lạnh lùng ngồi lại chỗ cũ.

Thôi Giảo hờn dỗi, rõ ràng là thích nghe nàng nói, còn làm bộ lạnh lùng, sao lại khó lấy lòng như vậy!

--

Sau khi quyết định trên xe ngựa, một ngày sau là ngày nghỉ của triều đình, Thôi Giảo mang trà bánh và một số món ăn nhỏ từ Thanh Hà đến phủ nhà họ Trịnh, Đại công chúa lại lôi kéo nàng lải nhải nửa ngày mới thả nàng đi, gần ra sân vừa vặn đón đầu Đại phò mã.

Thôi Giảo nghiêng người thối lui sang ven đường, hơi nhếch mép, cúi đầu hành lễ, phần da thịt tinh tế trắng như tuyết phía sau gáy vừa vặn lộ ra trong mắt Đại phò mã, Đại phò mã lúc này ngay lập tức động lòng, cười đáp lễ: "Thì ra là Thôi Chưởng Thư, thất lễ rồi."

Thôi Giảo thoáng ngẩng đầu lên một chút, mắt nhìn hắn ta một cách lả lơi, khiến hắn ta cảm thấy trong lòng ngọt ngào, Thôi Giảo nói: "Đại phò mã quá khách sáo rồi."

Nàng nói xong, liền chào tạm biệt hắn ta, khi lướt qua có thể ngửi thấy mùi hương từ người nàng, nhìn nàng yểu điệu bước đi, eo thon thả, như cành liễu yếu ớt trước gió.

Đúng là một người đẹp tuyệt trần!

Tiếc là nàng là nữ quan của Thái Tử, dù có lòng muốn thì cũng không dám ngỗ nghịch phạm thượng.

Chỉ có thể nhìn vài lần để thỏa lòng.

Đại phò mã tiếc nuối đi vào viện của Đại công chúa.

Lại qua mấy ngày, Đại phò mã trực ở Thiếu phủ giám, giữa trưa ngồi ăn với đồng liêu, nhìn thấy một thiếu nữ nhẹ nhàng bước về phía cửa, thấy cách đó không xa có một nữ lang nhẹ nhàng di chuyển liên tục, đi về phía cửa.