Hai vị chưởng thư khác ở bên phía tây Đông cung, cách chính điện khá xa, là nơi tụ tập của các nữ quan cấp thấp, Thôi Giảo mang theo các nữ sử đi tới một loạt phòng xá kia, có bức tường thấp bao quanh, tường lợp ngói đen, đường dốc lát gạch hoa văn, vào trong bức tường, gạch lát được thay bằng đá xanh, góc đông trồng vài cây thông, dưới ánh nắng lớn trông ủ rũ, trong sân phơi quần áo, đều là đồ nữ.
Thôi Giảo xách váy, bước lên hành lang, dọc theo bảng hiệu trên mái tìm phòng hai nữ quan, cửa phòng khép hờ, Thôi Giảo nghe thấy tiếng nói bên trong.
“Tư Khuê muốn nịnh bợ nàng, có cần lôi kéo chúng ta theo không? Giúp nàng chép kinh, ai giúp chúng ta làm việc chứ?”
"Đừng giận nữa, nàng là người Thái tử mang về Trường An, chúng ta làm sao bằng được?"
Thôi Giảo nghiến răng, thì ra sau lưng đều nghĩ nàng như vậy, nếu nàng không làm chưởng thư, chưởng thư nội phường chỉ có hai người này, chuyện các nàng làm càng nhiều, hiện tại nói cái gì giúp nàng, chẳng lẽ không phải nàng cũng giúp các nàng chia sẻ chức trách?
Bên trong vang lên tiếng động lớn, như thứ gì đó rơi xuống đất.
"Chúng ta là con nhà lành trong sạch, nàng là thứ gì? Mang họ Thôi thì thật là Thôi thị sao? Nếu thật là xuất thân Thôi thị, sao ngay cả vị trí thừa huệ Thái tử cũng không cho? Ai chẳng biết chúng ta là nữ quan vô phẩm, nàng không danh không phận theo Thái tử, thân phận nhất định không ra gì."
"Ba người chưởng thư, nàng chỉ để ý đến Thất Lạc Trai, công việc tốt đến phiên trên đầu nàng, sao không chọn tỷ muội chúng ta? Nàng ở Sùng Văn điện, còn chúng ta chen chúc trong phòng bên!"
Thôi Giảo tức trắng mặt, nguyên lai xuất phát từ ghen tị liền có thể tùy ý nói lung tung, Thái tử nếu thật sự muốn chọn các nàng thì đã sớm chọn, Thái tử không thể dễ dàng cho người bên ngoài tiếp cận, trên dưới trong cung đều rõ ràng, cho dù là nàng, cũng bởi vậy mà phải chịu không ít buồn bực, nếu không phải không có đường khác để đi, nàng cũng sẽ không biết rõ Thái tử muốn lợi dụng nàng mà còn phải liều mạng đi lấy lòng, các nàng chỉ nhìn thấy bên ngoài của nàng, các nàng làm sao biết được nỗi khổ của nàng?
Thôi Giảo nhìn hộp thức ăn trong tay, không cho các nàng ăn nữa! Tránh việc ăn đồ của nàng, còn nói xấu sau lưng.
Nàng xoay người rời khỏi hành lang, đi ra ngoài tường đợi. Chẳng bao lâu sau, ba nữ sử bước ra, thấy hộp thức ăn của nàng vẫn còn đó, tò mò hỏi: "Hai vị crưởng thư không nhận sao?"
Thôi Giảo nghĩ kỹ lý do: "Các nàng là nhân sĩ Trường An, chắc là không quen ăn món ăn quê mùa như vậy.”
Ba người biểu hiện mỗi người một khác.
Thôi Giảo cười híp mắt nói: "Các nàng không ăn, vừa lúc bốn người chúng ta chia nhau ăn, các ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta đi.”
Nhóm nữ sử từ lúc ở dưới bếp đã thấy thèm, nghe nàng nói như vậy, đều vui vẻ nói được.
Bốn người trở về phòng, mỗi người chia nhau nửa bát, ai nấy đều khen ngon, Thôi Giảo vui vẻ hứa hẹn, sau này khi có tiền dư, sẽ làm món ăn dân dã của người Thanh Hà cho họ ăn thử.
Sau khi ăn uống no đủ, Thôi Giảo liền yên tâm trở về phòng sao chép kinh văn.
Hai người kia chép kinh xong, đến ban đêm cùng các nữ quan khác tập hợp kinh văn, nghe các nàng ấy nói ra mới biết được, Thôi Giảo đã đến nhà ở bên cạnh của các nữ quan giúp nàng sao chép kinh văn, nhưng không đem đồ ăn cho hai người họ, hai người hỏi thăm thời gian Thôi Giảo tới, chính là thời điểm các nàng ấy đang nói xấu người khác sau lưng, lòng ai nấy đều cảm thấy có lỗi. Từ đó về sau họ lo lắng không yên, sợ rằng nàng sẽ tố cáo họ với Thái tử, gặp Thôi Giảo thì đều tránh né. Thôi Giảo cũng chẳng muốn giao thiệp với họ, mọi người đành phải chôn giấu sự việc này trong lòng.
--