Thôi Giảo chỉ dám nhỏ giọng nói thầm: "Thϊếp chép không hết.”
Phù Diễm cười lạnh: "Không chép xong thì phạt, còn không lui xuống."
Thôi Giảo rơi lệ nói: "Dù thϊếp có ngàn vạn lỗi, nhưng với điện hạ thϊếp không hổ thẹn, điện hạ muốn phạt thϊếp, thϊếp cam lòng nhận phạt, chỉ xin điện hạ đừng chán ghét thϊếp..."
Phù Diễm quay mặt không nhìn nàng.
Khóc cũng vô dụng, Thôi Giảo nức nở hành lễ lui lễ xong, ý muốn trở về nghỉ trưa cũng đành bỏ đi, đi thẳng đến Đồ Trai học hỏi kinh nghiệm.
Trên giá sách cuối cùng của Lang Thang Trai đặt hơn mười quyển kinh thư chỉnh tề, hai mắt Thôi Giảo biến thành màu đen, nàng mắng Phù Diễm từ đầu đến chân nhiều lần, mới chuyển ghế đến, giẫm lên ghế lấy kinh thư.
Lúc này nữ quan của tư khuê dẫn vài nữ quan tới giúp nàng chuyển sách.
Tư khuê nữ quan tổng quản chưởng chính, chưởng thư, chưởng yến mỗi người ba người, là thượng cấp trực tiếp của Thôi Giảo, làm việc nhanh nhẹn, Thôi Giảo luôn kính trọng nàng.
"Đại Bát Nhã Ba La Mật Kinh" phức tạp nhiều quyển, điện hạ phân phó chúng ta đến giúp Thôi chưởng thư chia sẻ một ít." Tư khuê tiếp nhận kinh quyển trong tay nàng nói.
Có người giúp đỡ cùng nhau viết, Thôi Giảo vui mừng hơn không ít, kinh thư chia đều ra, mỗi người chỉ cần chép sáu mươi quyển, ngày mai giao cho Thái tử cũng miễn cưỡng xong việc.
Mỗi người nhận một quyển kinh thư về phòng.
Thôi Giảo trong lòng rất cảm kích, ngay lúc đó không vội chép kinh, nàng tới Đông Cung hơn một tháng, ăn uống không lo, tiền lương tháng còn dư, người khác giúp mình, mình cũng nên tặng quà, dùng chút tiền lương tháng, tìm bếp làm vài món ăn nhẹ, tặng các nữ quan nếm thử, kết giao chút tình cảm, còn Thái tử thì không thể quên, dù ghét Thái tử quá đáng, nhưng sự ân cần cần có vẫn phải có.
Nam Tinh quen biết với những người làm bếp kia, có nàng ấy giúp đỡ, người làm bếp rất sảng khoái cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho Thôi Giảo, nguyên liệu nấu ăn trong bếp Đông cung tươi mới, mùa hè nóng nực, Thôi Giảo chọn ít lá hoè, ô mai, xắn tay tự làm hoè lá lạnh và nước ô mai, cả hai đều là món ăn giải nhiệt người dân Đại Lương thích ăn vào mùa hè, vừa rẻ vừa ngon, không đắt đỏ như thức ăn trong cung, xem như nếm thử mới mẻ.
Mấy người làm bếp ngửi thấy mùi thơm, không ít người nuốt nước bọt, họ bận rộn trong bếp, dầu mỡ nhiều, thỉnh thoảng cũng được nếm thử chút món ngon, ăn chán sơn hào hải vị, thèm chút món ăn dân dã cũng không phải chuyện lạ.
Nữ quan sao chép kinh quyển có tám người, cộng thêm phần cho Thái tử, Thôi Giảo túng thiếu, không dám tốn tiền mua thêm nguyên liệu, chỉ đủ làm phần của họ, nhưng nàng chia sẻ công thức cho các đầu bếp, họ khen nàng rộng lượng, không giấu công thức, chủ động giúp nàng chia đều hai món ăn vào chín hộp đựng.
Mấy phần của Ti khuê và hai vị chưởng thư kia thì Thôi Giảo tự mình đi đưa, còn lại là các nữ sử của nàng giúp đưa, phần ngọc trúc kia của Thái tử đưa đến Sùng Văn điện, Thái tử còn chưa dậy, liền giao cho gia lệnh.
Thái tử nghỉ trưa nửa canh giờ, khi tỉnh lại, gia lệnh bảo nội thị lấy hoè lá lạnh và nước ô mai từ tủ lạnh ra: "Chưởng thư Thôi làm, điện hạ ăn vào giải nhiệt."
Hoàng tộc từ nhỏ sống trong phú quý, món ngon là chuyện thường, món trong bát đĩa này trông nhạt nhẽo, nhưng mùa hè khó chịu, thức ăn vừa lấy từ tủ lạnh ra mùi rất hấp dẫn.
Thái tử cầm đũa ăn một miếng, quả thật ngon miệng, một bát một đĩa bị hắn ăn sạch.
Gia lệnh mặt mày hớn hở, đưa trà súc miệng cho hắn: "Nô tài nghe bếp nói, Chưởng thư Thôi tự bỏ tiền túi làm cho điện hạ, có thể thấy nàng có lòng."
Thái tử giật mình, lập tức nhận trà súc miệng, ngậm một miếng gừng sau đó đi tới Sùng Văn quán.
Gia lệnh suy nghĩ, Thái tử ăn đồ của tiểu nương tử, chắc sẽ không phạt người ta bổng lộc tháng nữa đâu nhỉ.
--