Thôi Giảo trước chịu thua, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, yếu ớt nói: "Điện hạ triệu thϊếp tới có chuyện gì?"
Thái tử với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, liếc nhìn nàng bằng đôi mắt dài: "Ngươi vừa đá cầu với Ngũ công chúa?"
Thôi Giảo vô tội gật đầu.
Phù Diễm nói: "Ngũ công chúa đã tố cáo ngươi đùa giỡn nàng với Quý phi, Quý phi đã thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt ngươi, nhưng đã bị Hoàng hậu ngăn lại."
Thôi Giảo biết ngay là có chuyện không hay, không ngờ là Ngũ công chúa gây rối, cầu trúc là do Ngũ công chúa muốn đá, không có khả năng thắng nàng, lại còn kẻ ác mách trước!
Thôi Giảo đầy vẻ ấm ức, nước mắt lưng tròng: "Thϊếp làm sao dám đùa giỡn Ngũ công chúa, hôm nay nàng ta muốn xả giận vì Tương Vương, không phục chuyện thϊếp thắng được Tương Vương, nói thϊếp dùng mưu mẹo, muốn so tài với thϊếp, thϊếp còn nhường nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không chạm được cầu, thϊếp không muốn đối đầu với Ngũ công chúa, là nàng ta cứ ép buộc thϊếp..."
Nàng giấu đi việc Đại công chúa góp phần đẩy nàng vào tình huống này, Đại công chúa là con gái Hoàng hậu, Hoàng hậu đã dẹp chuyện này, nàng cũng không thể nói xấu Đại công chúa.
Đôi mắt đẹp của nàng rơi lệ, bên má trắng nõn tuyết ngấy nhuộm màu hồng đỏ ửng, cho thấy rõ ràng là vừa trở về, nóng đến mức ra mồ hôi, vừa khóc vừa nhìn Phù Diễm, thần thái đầy vẻ mềm yếu.
Ngũ công chúa nổi tiếng ngang ngược, quen thói bắt nạt người, Phù Diễm dĩ nhiên biết Thôi Giảo sẽ không dám đùa giỡn Ngũ công chúa công khai, chắc chắn là Ngũ công chúa bắt nạt nàng, nàng bất đắc dĩ mới phản kháng.
Nhưng trong trận cầu mã, Thôi Giảo dám mượn bóng để tấn công ngựa của Tương Vương, khiến Tương Vương ngã ngựa.
Nàng còn dám hôn hắn.
Tiểu nữ lang nhìn thì có vẻ yếu đuối mềm mại nhưng thật ra lại rất to gan.
Phù Diễm nhíu mày nói: "Lần này thì thôi, không nên gặp mặt Ngũ muội nữa."
Phía sau không cần hắn nói thêm nữa, ý là muốn nàng lui ra.
Thôi Giảo lại ngồi không nhúc nhích, lấy khăn lau nước mắt, cổ họng mềm mại hỏi hắn: "Điện hạ còn giận thϊếp sao?"
Sắc mặt của Phù Diễm trầm xuống, không nói lời nào, âm trầm nhìn nàng.
Thân thể Thôi Giảo run rẩy, sợ hắn phát bệnh, quyết đoán chuyển lời: "Thϊếp còn có chuyện muốn báo cho điện hạ."
Phù Diễm khoác tay lên đầu gối, ý bảo nàng nói.
Thôi Giảo liền kể lại cảnh tượng hôm nay ở tửu quán thấy đại phò mã: " Đại phò mã đang ôm eo một Hồ Cơ, còn nhét tiền vào áo nàng ta."
Nàng khoa tay múa chân một chút, hướng trên người mình chỉ chỉ, nàng thay đổi một bộ áo cổ tay hẹp màu hồng đào, bên trong lót lớp áo mỏng tang, kiểu trang phục đang thịnh hành hiện nay, Thôi Giảo có rất nhiều bộ như vậy, khi mặc vào, không chỉ thấy xương quai xanh xinh đẹp, mà còn lấp ló bầu ngực tuyết trắng mềm mại bị áo trong mỏng manh che đậy, trên người nàng còn khoác thêm một chiếc áo nửa thân, che bớt da thịt hương diễm bí ẩn này hơn phân nửa, lại giống như là cố ý dụ dỗ hắn đến xem.
Ánh mắt Thái tử nhìn chằm chằm vào chỗ ngón tay nàng chỉ, ánh mắt đen láy, sau một lúc lâu, hắn ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng nhìn thấy một chút gì đó từ trong mắt hắn, trong nháy mắt nàng đột nhiên muốn chạy trốn.
Ý định muốn trốn thoát chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, sau đó Thôi Giảo nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng buông ngón tay xuống, giật giật khăn tay: "Thϊếp không lừa điện hạ."
Phù Diễm nghẹn lời, thu ánh mắt lại, nói: "Cô biết rồi. Ngươi đi chép một bản "Đại Bát Nhã Ba La Mật Kinh" ra, ngày mai cô muốn thấy nó, không chép xong thì sẽ phạt bổng lộc tháng của ngươi."
Thôi Giảo giận mà không dám nói gì, tốt bụng nhắc nhở hắn, ngược lại bị hắn bắt phạt, hắn muốn làm kẻ gian, lại bắt nàng chép kinh, giả bộ cao thượng làm gì chứ!
"Đại Bát Nhã Ba La Mật Kinh" có sáu trăm quyển, đừng nói ngày mai, ngay cả ngày mốt nàng cũng không chép xong.