Thôi Giảo muốn chậc miệng thổn thức, Thái tử hiện tại có tính cách lạnh lùng, không nghĩ tới khi còn bé cũng sẽ chờ đợi phụ thân yêu thích hắn, tính tình cao cao tại thượng như hắn, người chê chó ghét, nếu không phải Thái tử thì ai sẽ yêu thích hắn chứ?
Thôi Giảo lộ vẻ thương tiếc: "Thì ra Thái tử điện hạ trước kia đau khổ như vậy…"
Đại công chúa cảm thấy đồng cảm: "Bây giờ tốt rồi, bên cạnh Tam lang có ngươi chăm sóc, ta và mẫu thân đều rất yên tâm."
Dù có khổ sở cũng là sống trong nhung lụa, hơn hẳn những người dân nghèo khó, có gì mà than thở.
Thôi Giảo cười gượng gạo.
Đại công chúa tự cảm thấy hợp ý với nàng, lại kể thêm nhiều chuyện về Thái tử khi còn nhỏ. Câu chuyện kéo dài đến sau bữa trưa, nàng ấy mới để Thôi Giảo ra về.
Thôi Giảo ra khỏi Trịnh phủ, ngồi lên xe ngựa quay về Đông cung, trong lòng tò mò trong phường bên này có những gia đình nào ở, liền vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, trong phường An Nhân ở đều là quan to giàu có, nhìn cổng nhà cũng thấy sự phú quý xa hoa, nhà Trương thị lang ở góc tây của phường An Nhân, phủ đệ là một trong số những nhà không nổi bật nhất, Thôi Giảo lạnh lùng nhìn về phía bên kia, Trương gia trong mắt Thôi thị là nhà không thể đắc tội, nhưng đặt ở Trường An cũng chẳng đáng là gì.
Đi qua một con phố, vừa vặn đến Xuân Minh Môn, tới gần Tây thị, phụ cận này mở không ít tửu quán, không thiếu Hồ Cơ xinh đẹp đang mời khách, Thôi Giảo tinh mắt nhìn thấy phò mã của đại công chúa từ một tửu quán trong đó đi ra, thoạt nhìn uống không ít rượu, ôm eo nhỏ của Hồ Cơ, nhét vào vạt áo trước của Hồ Cơ một miếng bánh vàng, mới thất tha thất thểu lên xe ngựa đi về phía Thái Cực cung.
Chắc là về Thiếu phủ giám.
Thôi Giảo vội vàng buông rèm xe, không giấu nổi sự kinh ngạc. Không phải nói phò mã và Đại công chúa ân ái sao? Tại sao phò mã lại có thể tình tứ với Hồ Cơ trong tửu quán?
Nàng không muốn xen vào chuyện nhà của đại công chúa, làm bộ như không biết là tốt nhất.
Nhưng vừa quay người lại, liền gặp phải ánh mắt to tròn của Mộc Hương, Mộc Hương hỏi: "Thôi Giảo, vừa rồi ngươi có thấy đại phò mã không?"
Thôi Giảo muốn nói là không thấy.
Mộc Hương tức giận không thôi: "Người ta đều nói đại phò mã luôn nâng niu Đại công chúa trong lòng bàn tay, không ngờ hắn lại dám phong lưu bên ngoài sau lưng Đại công chúa! Đại công chúa còn không biết gì! Nô tỳ phải về Đông cung báo cáo Thái tử ngay!"
Mộc Hương ồn ào, đến lúc đó Thôi Giảo cũng không thoát khỏi liên quan, Thôi Giảo đành phải nói: "Để ta đi bẩm báo Thái tử."
--
Xe ngựa vòng qua nửa con đường Chu Tước, chậm trễ không ít thời gian, khi Thôi Giảo hồi đông cung cũng đã là giờ Mùi, tiểu hoàng môn của điện Sùng Văn tới truyền tin, Thái tử muốn gặp nàng, nàng rong bộ dạng phong trần mệt mỏi, không tiện đi gặp Thái tử, các nữ quan vội vàng chuẩn bị cho nàng rửa mặt thay đồ, rồi mới đưa nàng đến Sùng Văn điện.
Vào giờ này, nếu là trước đây, Thái tử sẽ ở Sùng Văn quán nghe tam sư tam thiếu giảng dạy, nhưng hiện nay Thái tử vẫn đang dưỡng thương, sau bữa trưa thường nghỉ ngơi một chút.
Thôi Giảo bước vào trong điện, quen thuộc đi tới trước cửa phòng làm bằng gỗ Hoa Lê, trước tiên gõ cửa hai cái, vểnh tai nghe nam nhân bên trong trầm thấp nói một tiếng tiến vào, lúc này nàng mới đẩy cửa ra đi vào.
Thái tử nghiêng người ngồi ở trên chiếu vàng, mặt hướng ra cửa sổ, mắt nhắm lại.
Từ lúc Thôi Giảo cả gan làm loạn hôn hắn, mặc dù không bị trừng phạt, nhưng dường như bị lạnh nhạt. Giờ đây người ở trước mặt, hắn cũng nhắm mắt không muốn nhìn.
Đúng như Đại công chúa nói, Thái tử không thích bị phụ nữ gần gũi, sống như một tu sĩ, chạm vào phụ nữ như là phạm giới.
Thôi Giảo cảm thấy bất an, không biết liệu có phải giờ Thái tử sẽ trừng phạt nàng? Nếu vậy, việc nàng hôn hắn đúng là tự chuốc lấy phiền phức.