Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 27: Ngũ công chúa

Sáng sớm hôm sau, có người tới lấy bản sao kinh văn, thuận tiện truyền lời, bảo nàng thay bộ y phục giản dị, Thái tử muốn dẫn nàng đến chùa Từ Ân thắp hương.

Thôi Giảo sao chép kinh thư đến nửa đêm, thật vất vả mới có cái báo cáo kết quả công tác, muốn ban ngày bù lại giấc ngủ, nhưng Thái tử không tha cho nàng, rõ ràng là cố ý hành hạ nàng mà!

Nhưng mà Thôi Giảo cũng không có cách nào khác, cởi nữ quan phục xuống, mặc bộ váy đỏ, che mặt bằng màn lụa, trông như một nữ tử bình thường.

Thôi Giảo đi theo tôi tớ vòng tới Nghi Xuân Bắc Uyển lên xe ngựa, Thái tử đã ở trong xe, không mặc thường phục hàng ngày, mà mặc một bộ áo chẽn tay tròn. Hắn đã đội mũ, bình thường ở Đông cung phải vấn tóc đội kim quan, hôm nay lại đội một chiếc mũ đen, trông rất giản dị.

Thái tử ra ngoài phải có đội ngũ nghi lễ, hôm nay chỉ mang theo nàng và hai người hầu.

Xe ngựa từ Huyền Đức Môn đi ra khỏi Đông cung, một đường chạy về phía chùa Từ Ân.

Chùa Từ Ân là chùa miếu hương khói tràn đầy nhất toàn thành An, bách tính trong thành tới đây dâng hương cầu Phật, không thiếu quý phụ nhân, trong chùa còn có một tòa tháp Từ Ân, nghe nói trong tháp chứa vô số kinh văn Phật giáo. Hàng năm có nhiều sĩ tử thi đỗ đến đây ghi tên, Thôi Giảo chưa từng đến đây, nhưng nếu đã đến, nàng cũng muốn xem thử tòa tháp này. Biết đâu ngày nào đó a huynh nhà nàng đỗ đạt cao, cũng sẽ để lại tên ở đây.

Phù Diễm nói đến dâng hương, cũng là dâng hương thật, tăng nhân dẫn đường ở phía trước, dẫn bọn họ đến một gian cung đường chật hẹp phía sau Bát Nhã đường, trong từ đường thờ phụng một tấm linh bài vô danh, đốt hương trừ tà, Thôi Giảo dừng bước ở trước từ đường, kinh văn nàng và các nữ quan sao chép được người hầu mang vào, chỉ mình Thái tử vào trong, sa di đóng cửa lại, Thôi Giảo ở ngoài cửa chán chường, ngẩng đầu nhìn tòa tháp Từ Ân sừng sững trong chùa, từ góc khuất này cũng có thể thấy được sự nguy nga của tòa tháp.

Đây là lần đầu tiên Thôi Giảo đến, không biết Thái tử đang thờ cúng ai, nhìn các tiểu sa di có vẻ biết, liền hỏi.

Tiểu sa di luôn miệng a di đà phật, giống như bị đao kề trên cổ, khó xử: "Nữ thí chủ chớ hỏi bần tăng, chờ Đàn Việt đi ra, không bằng ngài đi hỏi hắn.”

Cũng không thể cho ai biết, Thôi Giảo sẽ không ngu xuẩn đến mức tự đi chọc giận Thái tử, cho nên cũng không còn lòng hiếu kỳ.

Thái tử nhất thời không ra ngoài được, nàng bảo tiểu sa di dẫn đường, đi dạo xung quanh tháp Từ Ân.

Gần tháp Từ Ân có pháp đường, trong pháp đường đang có thiền sư đang tọa đàm, phía dưới có rất nhiều tăng nhân ngồi trên bồ đoàn đang thành kính nghe tụng, trong số các tăng nhân còn có một bộ phận ngoại bang cầu học đến Đại Lương, bộ dạng hình thù kỳ quái, tiểu sa di giới thiệu cho nàng, những tăng nhân cầu học này đến từ Tân La, Đại Thực các nơi, ngoại trừ bộ dạng không giống người Đại Lương ra thì bọn họ đã ở lại Đại Lương đã mười mấy năm, nói tiếng địa phương lưu loát không kém người Trường An.

Thôi Giảo lấy làm kỳ lạ, nàng có thể nói tiếng địa phương, đều là do nàng biết chữ đọc sách, mới có thể học được tiếng địa phương, nhưng nàng lớn lên ở Thanh Hà mười mấy năm, cho dù nói tiếng địa phương, cũng sẽ mang theo một chút khẩu âm của Thanh Hà, các nữ sử của nàng thường nói, khi nàng nói tiếng địa phương ngẫu nhiên sẽ xen chút phiêu âm, nhưng cũng không đáng kể.

Chuông trong chùa vang lên, tiểu sa di đến canh giờ niệm kinh ngồi thiền, Thôi Giảo đành thả hắn ta rời đi.

Nàng đi quanh tháp Từ Ân, muốn xem những cái tên khắc trên đó, không ngờ gặp được Ngũ công chúa. Ngũ công chúa mặc trang phục nam nhân, tuổi của nàng ta còn nhỏ hơn Thôi Giảo, khuôn mặt non nớt, ngực phẳng lì, nhìn thoáng qua giống như một tiểu lang tử.

Thôi Giảo vội vàng trốn sau cây cọ.

Ngũ công chúa tựa hồ đang đợi người nào đó, không kiên nhẫn chờ liền chạy vào tháp, Thôi Giảo đang muốn đi theo thì thấy Đại phò mã từ con đường nhỏ phía Bắc đi tới, Thôi Giảo lại lùi về sau cây, thấy hắn ta cũng đi vào trong tháp.