[Vô Hạn Lưu] Cổ Tích Giả Dối

Chương 5: Thăm dò

Có tiếng bước chân tới gần, một bóng người dừng trước mặt Minh Thư, giọng nói quen thuộc vang lên: “Cậu là…”

Minh Thư ngẩng đầu, lùi lại theo bản năng.

Là thiếu niên vừa mới gϊếŧ cậu.

Bởi vì Minh Thư tử vong nên phó bản được reset, cậu lại quay về rừng cây lúc đầu.

Hiệu quả việc reset và quay về là như nhau, ắt hẳn hiện tại thiếu niên đã không nhớ rõ chuyện phát sinh hồi nãy.

Nhưng Minh Thư vẫn nhớ rõ, “dân làng” mới giây trước còn hữu hảo với cậu, giây sau đã giơ dao cắt cổ cậu.

Từ lúc tử vong cho đến khi quay về điểm xuất phát quá ngắn, không cho Minh Thư thời gian để điều tiết lại, tầm mắt cậu dừng trên hai tay thiếu niên, cố ép bản thân không được nhớ lại, run rẩy nói: “Tôi…”

Thiếu niên thấy thế buông giỏ tre trong tay, quỳ nửa gối xuống.

Tư thế này kéo gần khoảng cách giữa hắn và Minh Thư, Minh Thư nín thở, lui về sau một chút, mãi đến khi dán lưng vào thân cây.

Bởi vì vẻ ngoài nên nhìn qua Minh Thư nhỏ hơn tuổi thực, chỉ trông khoảng 17 18.

Cậu rất đẹp, ngũ quan tinh xảo thanh tú, trên gương mặt trắng nõn còn vương nước mắt, hai tay túm chặt quần áo, hốc mắt đỏ bừng, bối rối bất an nhìn thiếu niên.

Lần gặp gỡ trước Minh Thư không vô tri không biết sợ, cử chỉ tùy tiện, một mình xuất hiện trong rừng rậm nguy hiểm nhưng lại không chút nào phòng bị.

Hiện tại cậu đang kinh hoàng thất thố, trên mặt hiện lên sự sợ hãi và rụt rè, rất có tính thuyết phục.

Dường như cậu mới trải qua điều gì tệ lắm, thiếu niên nhíu mày, giọng điệu càng thêm mềm mỏng: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu.”

Mí mắt Minh Thư run rẩy, không nói gì.

“Sao cậu lại ở đây một mình?” Thiếu niên hỏi: “Người nhà cậu đâu?”

Minh Thư không biết nên trả lời thế nào, cậu vẫn kiêng kị thiếu niên, im lặng lắc đầu.

Phản ứng của cậu như thể trải qua điều gì bị chấn kinh rất nghiêm trọng, tới mức không thể mở miệng nói chuyện.

Thiếu niên lại hỏi: “Đã lạc mất? Hay là…”

Nơi này chỉ cách làng một đoạn, lâu lâu phụ cận có dã thú lui tới, ngoài ra còn có người sói hành tung quỷ dị.

Minh Thư có vẻ ngoài xa lạ, có lẽ là từ nơi khác tới, trùng hợp đi qua nơi này.

Nhưng trên người cậu không có vết máu, không rõ rốt cuộc đã gặp phải tai ương gì.

Minh Thư vẫn lắc đầu, thiếu niên ngẩng đầu nhìn sắc trời, suy tư một lát.

“Trời sắp tối rồi.” Hắn nhanh chóng quyết định, thử giơ tay đυ.ng vào cánh tay Minh Thư: “Trong rừng không an toàn, tôi dẫn cậu về thôn trước nhé?”

Trước đó không lâu, Minh Thư là người yêu cầu thiếu niên dẫn đường, hiện tại lại thành hắn chủ động hỏi ý Minh Thư.

Minh Thư nhìn bàn tay duỗi ra của thiếu niên, những ngón tay thon dài có khớp nối rõ ràng, mép lòng bàn tay và đầu ngón tay nổi lên một lớp chai thô sần.

Chính chủ nhân bàn tay này sau khi xác nhận thân phận của cậu đã thẳng tay diệt cậu.

Nếu đồng hành cùng thiếu niên, đoán chừng hắn sẽ lại lấy viên đá bạc thử mình.

Nhưng nếu từ chối, không chừng sẽ bị thiếu niên phát hiện manh mối khác.

Minh Thư không muốn chết lần hai, cậu thấy chọn cái nào cũng nguy hiểm.

Cậu không nói lời nào, thiếu niên thu tay lại, thò tay vào áo định lấy thứ gì đó.