Dây thần kinh vốn đã yếu ớt của Minh Thư lại căng thẳng, nhưng cậu nhìn thấy thiếu niên lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ sạch sẽ.
Thiếu niên lại vươn tay nhẹ nhàng và chậm rãi lau nước mắt cho Minh Thư.
Minh Thư dại ra, chớp mắt, rốt cuộc ý thức được có lẽ bởi vì phản ứng lúc này của cậu đã khiến đối phương hiểu lầm.
Cậu xuất hiện với hình tượng kẻ yếu, thái độ thiếu niên dành cho cậu cũng khác hẳn.
Minh Thư lặng lẽ mở bảng hệ thống, giới thiệu nhân vật đã thay đổi.
[Tên: Minh Thư]
[Giới tính: Nam]
[Tuổi: 19]
[Nhân vật: Người sói]
Cậu là người sói, nhiệm vụ chính 1 chắc chắn không làm được, “dân làng” trước mắt không dễ chọc đâu.
Dưới tình huống không có manh mối khác, trà trộn vào làng rồi tùy cơ ứng biến là lựa chọn tốt nhất, Minh Thư là người sói, cậu cần phải ngụy trang.
Có vẻ bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, Minh Thư chậm chạp nhận chiếc khăn của thiếu niên, căng da đầu gật đầu.
Thiếu niên thấy Minh Thư đồng ý thì nở nụ cười thân thiện, hoàn toàn khác biệt với lần đầu gặp Minh Thư.
Nhưng Minh Thư cũng hiểu rõ, một khi cậu lại bị phát hiện thân phận, hắn vẫn sẽ không hề do dự gϊếŧ mình như lúc trước.
Minh Thư điều chỉnh lại cảm xúc, tựa vào thân cây chậm rãi đứng lên.
“Làng của tôi ở phía đó.” Thiếu niên chỉ hướng con đường nhỏ, điểm cuối bị rừng cây trùng điệp bao phủ: “Không xa đâu.”
Minh Thư nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng đáp lại, mặc dù chỉ có một chữ, thiếu niên đi tới cầm giỏ tre dưới đất lên: “Đi thôi.”
Tay Minh Thư còn cầm khăn nhỏ hắn đưa, do dự một lát rồi nhét vào ví của mình, đuổi theo thiếu niên.
Mới đi được vài bước, thiếu niên đột nhiên dừng lại: “Đúng rồi.”
Hắn nghiêng người lấy ra một tấm thẻ gỗ quen thuộc: “Cho cậu này.”
Minh Thư ngừng thở, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Chuyện nên tới vẫn phải tới, thiếu niên không hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ, mỗi gương mặt xa lạ đều phải trải qua khảo nghiệm hòn đá bạc trước khi tiến vào làng.
Làm sao đây… Trên thẻ gỗ trong tay thiếu niên có khắc ba chữ “Làng Tương Khẩu”, phần lỗ khoét trên có móc một sợi dây đỏ.
Minh Thư biết, hòn đá bạc đang nằm trong lòng tay hắn, bị thẻ gỗ che lại.
Thiếu niên thấy cậu không phản ứng, giải thích: “Đây là thẻ gỗ lưu thông trong làng, có thẻ này mới vào được, đúng lúc tôi có dư.”
Minh Thư nhìn thẻ gỗ chằm chằm, chậm rãi vươn tay.
Quả nhiên thiếu niên giở trò cũ, lúc đưa thẻ gỗ vào tay Minh Thư, hòn đá bạc thuận theo ngón tay hắn lọt xuống.
Nhưng Minh Thư đã sớm biết hắn có thứ này trong tay bèn né tránh theo bản năng, thẻ gỗ và hòn đá bạc đều rơi xuống bụi cỏ.
Cậu không đυ.ng vào hòn đá bạc, phản ứng lại bất thường, hình như đang sợ hãi thứ gì đó trong tay thiếu niên.
Minh Thư cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt như hóa thành vật thực của thiếu niên dừng trên người mình.