[Vô Hạn Lưu] Cổ Tích Giả Dối

Chương 4: Nhiệm vụ thất bại

Minh Thư có chậm tiêu thế nào cũng nhận ra sát ý hiện tại của thiếu niên.

Cậu cuống quýt lùi về sau từng bước: “Khoan đã… Có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”

Minh Thư chọn mở xem nội dung cốt truyện mới, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

[Nội dung cốt truyện]

[Các dân làng tổn thất cực lớn, chuẩn bị tiến hành phản kích. Mới đầu triển khai không hề thuận lợi, người sói cực kỳ yếu ớt vào đêm trăng tròn, nhưng người sói khoác da người lại ẩn náu rất hoàn mỹ, khó mà phát hiện được.]

Giọng nói máy móc của hệ thống vang bên tai Minh Thư, cùng lúc đó, thiếu niên di chuyển với tốc độ cực nhanh, vòng ra sau Minh Thư cầm dao ngắn cắt cổ cậu.

Minh Thư căn bản chẳng kịp phản kháng, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, thậm chí cậu còn nghe được tiếng da mình bị dụng cụ cắt gọt bén nhọn cắt đứt.

Lượng lớn máu tươi phụt ra, mùi hoa không biết tên trong rừng bị bao trùm bởi mùi máu tươi.

[Mãi cho đến một ngày, con trai trưởng làng là Nguyên Sâm đã cứu một cây nấm biết nói.]

[Để báo đáp Nguyên Sâm, nấm nhỏ nói cho cậu biết người sói sợ vật bằng bạc, chỉ chạm vào một chút thôi đã làm chúng nó đau đớn âm ỉ.]

Thiếu niên buông thõng tay vứt Minh Thư xuống đất, cậu không thể phát ra âm thanh nào, tử vong cận kề khiến mắt cậu tan rã.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Minh Thư nhìn thấy máu tươi uốn lượn dưới cỏ, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng đảo qua mặt cậu, cúi người nhặt viên bạc rơi trên đất.

---

[Người chơi đã mất đi sinh mệnh, nhiệm vụ thất bại.]

[Trừ một mạng, chuẩn bị quay lại điểm save.]

[Chưa phát hiện điểm save, tiến hành reset phó bản.]

[NPC đã có mặt.]

Lần thứ hai Minh Thư mở mắt, cậu vẫn chưa thoát khỏi màn tử vong ban nãy, chật vật té ngã dưới đất.

Cả người cậu run rẩy, kinh hoảng thở hổn hển, nước mắt sinh lý không khống chế được ứa ra.

Quá chân thật… Tất cả đều quá chân thật, cứ như cậu đã thật sự chết một lần, đến giờ cổ vẫn âm ỉ đau.

Minh Thư sờ cổ mình, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi sau khi sống sót sau tai nạn khiến cậu suýt nữa nôn mửa.

Cậu chỉ là một người mới còn non nớt, ở phó bản trước, cậu nhiều lắm chỉ là người chơi vai phụ của phụ, chưa từng tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào.

Chẳng phải nơi này là phó bản cổ tích sao… Tại sao lại chẳng giống với tưởng tượng ban đầu của cậu chút nào.

Minh Thư lấy tay áo lau mặt, ép bản thân tỉnh táo lại.

Trước khi cậu chết, hệ thống đã đọc nội dung cốt truyện mới, nhắc tới việc sói sợ đồ bằng bạc.

Nhớ lại hòn đá màu bạc và cảm giác bỏng rát khi da chạm vào, gần như Minh Thư có thể xác định nhân vật của cậu trong phó bản này là người sói.

Vậy nên nhiệm vụ chính “giải phóng thiên tính” là chỉ thiên tính của người sói.