[Vô Hạn Lưu] Cổ Tích Giả Dối

Chương 3: Lộ tẩy

Minh Thư chú ý tới trên quy tắc viết phó bản 1, chẳng là là phó bản liên tiếp ư?

Số mạng ban đầu hiển thị là 3, chắc là biểu thị cậu có 3 mạng.

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng điểm, nhiệm vụ thất bại bị trừ mạng.

Minh Thư mơ hồi cảm giác dường như phó bản này không đơn giản như cậu tưởng.

Cậu tắt quy tắc, chọn giới thiệu nhân vật.

[Tên: Minh Thư]

[Giới tính: Nam]

[Tuổi: 19]

[Nhân vật trong phó bản: (Có vẻ không quá tầm thường, cần xác nhận thêm.)]

Giới thiệu nhiệm vụ chỉ có một dòng ban nãy, quả nhiên không hiển thị thời gian hoàn thành.

Minh Thư xem kỹ nội dung nhiệm vụ 1, vẫn không phát hiện tin tức hữu dụng nào.

Cậu cúi đầu chuyên tâm xem bảng hệ thống, không chú ý tới thiếu niên đã dừng bước.

Minh Thư suýt nữa đâm sầm vào đối phương, vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của thiếu niên vừa quay người lại.

“Tới nơi rồi sao?” Minh Thư ngó quanh, phát hiện họ vẫn còn trong rừng.

Thiếu niên đáp: “Sắp rồi.”

Hắn cao hơn Minh Thư một cái đầu, hàng mi cụp xuống tạo thành bóng râm, ảnh ngược trong con ngươi ánh lên khuôn mặt Minh Thư.

“Cậu tên gì?”

Sắp bắt đầu tiến vào nội dung cốt truyện phó bản rồi sao? Minh Thư chần chừ một lúc: “Minh Thư, Minh của ngày mai, Thư trong thoải mái.”

Thiếu niên buông giỏ tre, tay thò vào túi áo choàng, chậm rãi nói: “Cậu là người xứ khác à? Muốn vào làng phải có thẻ gỗ thông hành, đúng lúc tôi có dư một cái, cho cậu đấy.”

Mắt Minh Thư phát sáng: “Cảm ơn anh.”

Phản ứng của cậu làm thiếu niên thoáng dừng, sau đó lấy ra một tấm thẻ gỗ tầm nửa bàn tay, trên đó có khắc ba chữ “Làng Tương Khẩu”.

Minh Thư nhận thẻ gỗ, ngay sau đó một vật hình tròn không rõ chợt rơi vào tay cậu cùng với thẻ gỗ.

Dường như đó là thứ thiếu niên vô tình lấy ra theo, nó giống một hòn đá gồ ghề, chỉ lớn hơn đầu ngón tay Minh Thư một chút, bóng loáng lóe ánh sáng bạc.

Minh Thư còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay tiếp xúc với hòn đá đột nhiên đau đớn dữ dội, cứ như bị lửa đốt.

“Hít…” Cậu khẽ buông tay, thẻ gỗ và hòn đá cùng rơi xuống bụi cỏ.

Minh Thư nhìn lòng bàn tay, nơi vừa chạm vào hòn đá hiện lên một lớp màu đen, rất nhanh đã biến mất.

“Đó là gì vậy?” Cậu tóm cổ tay, mờ mịt ngẩng đầu.

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống liên tục réo lên.

[Bạn đã bị lộ! Xin hãy nhanh chóng trốn thoát khỏi tay dân làng.]

[Kiểm tra thấy có nội dung cốt truyện mới, có muốn xem hay không?]

Minh Thư không rảnh xem nhắc nhở của hệ thống, cậu thấy biểu cảm thiếu niên nhoáng cái lạnh lẽo, đôi mắt nhìn cậu tràn ngập chán ghét và oán hận.

“Sói.”

Hắn thốt ra một chữ, chẳng biết từ lúc nào đã cầm một cây đao ngắn.