Công Cụ Chứng Đạo

Chương 6

Lúc đó, toàn bộ lễ đường đều quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ của ta.

Có lẽ thuật pháp tự lành cũng dần dần cạn kiệt.

Miệng vết thương của ta không khôi phục lại nữa.

Nhưng ta không cam lòng, ta còn chưa chứng kiến cảnh Tống Cảnh Xuyên ch*t không tử tế.

Sao ta có thể cứ vậy ch*t đi được?

Một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta thấy thần quang lập lòe trên người Tống Cảnh Xuyên, trời đất cũng lóe lên từng đợt từng đợt ánh sáng như điềm lành.

Nhưng qua một lát, ánh sáng đó lại biến mất, trên trời lại rơi xuống một cơn mưa m(á)u, tiếng sấm sét như tiếng khóc lóc thảm thiết vang vọng đất trời.

Trong lúc mơ hồ, ta nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tống Cảnh Xuyên.

Vì sao? Không phải hắn sẽ thành thần sao?

Ôm nghi vấn này, ta không cam lòng tắt đi hơi thở cuối cùng.

Sau khi ch*t đến địa phủ ta mới biết, trong lúc phi tiên, Tống Cảnh Xuyên bị hại.

Người hại hắn, ta với hắn đều rất quen thuộc.

Trong lúc mơ màng, hồn phách ta được thổi đến sông Vong Xuyên, đứng trước cầu Nại Hà.

Bên bờ sông có rất nhiều phụ nhân giống như ta, vì u mê tin lầm người mà vẫn vương vấn ở đây.

Nhìn từng chuyện từng chuyện được ghi trong sổ sinh tử, ta nhớ lại kiếp trước.

Tống Cảnh Xuyên vốn là chiến thần chuyển thế, hạ phàm mười kiếp để chiêm nghiệm nhân gian chiến loạn, cứu vớt bá tánh khỏi biển lửa khổ đau.

Còn chân thân của ta là một con thỏ giã thuốc ở Nguyệt Cung.

Ta trước nay sùng bái chiến thần.

Ngàn năm trước chỉ nhìn thoáng qua Tống Cảnh Xuyên trong trận chiến thần ma, ta đã si mê tư thế oai hùng của hắn.

Khi biết chiến thần trọng thương, cần hạ phàm lịch kiếp, ta đã cam tâm tình nguyện cùng chiến thần hạ phàm, dẫn độ để hắn lần nữa thăng thiên.

Suốt mười kiếp, ta cùng chiến thần liên tục dây dưa.

Chín kiếp trước, hắn luôn là chiến thần oai hùng như trong trí nhớ của ta.

Hắn không tranh đoạt vì công danh nhất thời, lòng mang thiên hạ nhưng vẫn luôn giữ lại tia dịu dàng cuối cùng trong tim.

“Chàng lấy sát phạt ngăn chiến loạn, ta dùng nghề y cứu thế nhân.”

Mỗi một đời, Tống Cảnh Xuyên đều vì bảo vệ ta cùng thiên hạ, đến ch*t cũng không lùi bước.

Vì một chiến thần như vậy, dù phải ch*t đến chín lần, ta chưa từng hối hận.

Chỉ cần hắn kiên định với tín niệm của bản thân, kiếp này hắn sẽ tiến bộ vượt bậc, phi thăng thành tiên nhân với thần giai cấp ba.

Nhưng đáng tiếc, kiếp này hắn lại thay đổi. Hắn trở nên háo thắng, muốn tranh muốn đoạt, ham mê thể hiện bản thân.

Cuối cùng vì sự ích kỉ của bản thân mà chọn lối tắt sát thê chứng đạo.