Công Cụ Chứng Đạo

Chương 7

Nghĩ tới đây, ta không khỏi choáng váng.

Là đời này Tống Cảnh Xuyên thay đổi, hay là trước đó hắn giấu quá kĩ?

Bây giờ nghĩ lại, trải qua mười kiếp, chiến lực của Tống Cảnh Xuyên thật sự càng ngày càng kém đi.

Kiếp thứ mười, nếu ta không tự chuyển thuật pháp tự lành sang cho hắn, hắn đã sớm bị vị nữ tướng quân dũng mãnh phi thường của Tây Lương gi*t trăm ngàn lần.

Mà trận chiến giữa Khương quốc và Tây Lương quốc, cũng đã sớm kết thúc.

Giờ ta đã ch*t, Tống Cảnh Xuyên thành thần nếu có thể kết thúc hoàn toàn trận chiến loạn này, bá tánh sẽ được an cư lạc nghiệp, những đau khổ mà ta chịu lúc còn sống cũng xem như không uổng.

Nghĩ đến đây, tâʍ đa͙σ của ta dần dần viên mãn, từng trận tiên quang dần dần bao quanh cơ thể ta, xua đi một phần quỷ khí nồng đậm trên cầu Nại Hà.

Nhưng sát thê chứng đạo chung quy cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Nếu Tống Cảnh Xuyên đã phi tiên, sao hắn có thể cho phép một con thỏ giã thuốc nho nhỏ như ta quay lại thiên giới, trở thành nỗi sỉ nhục của hắn?

Ta nghĩ đến đây, bên kia cầu Nại Hà đột nhiên xuất hiện hai tên quỷ sai, ném ra một sợi xích khóa hồn, khóa tiên khiếu của ta lại.

“Con thỏ ngọc nho nhỏ nhà ngươi được trợ giúp chiến thần tiên quân chứng đạo đã là vinh hạnh cực lớn, giờ còn muốn phi tiên à?”

“Phong Đô đế quân của chúng ta niệm công đức chín kiếp của ngươi, chỉ rút tiên căn của ngươi, phạt ngươi vào địa ngục Vô Gián trăm năm, trăm năm sau ngươi sẽ luân hồi vào nhân giới, đừng mơ đến chuyện trở lại thiên giới nữa.”

Ta nhìn bọn họ cười lạnh: “Hậu thổ nương nương hóa đạo, năm đó sau đại chiến thần ma Phong Đô Đại Đế cũng đã ngã xuống, hiện giờ lại có vị Phong Đô đế quân mới nào vậy? Còn ra vẻ đường hoàng, thật khiến người ta buồn nôn.”

“Tiểu thỏ ngọc kia, dám xuất khẩu cuồng ngôn! Nếu ngươi không chịu nhập luân hồn, vậy thì cứ ở địa ngục Vô Gián chịu tội đi!”

“Chỉ bằng mấy kẻ như các ngươi mà đòi bắt ta? Ta thật sự muốn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không?”

Dù ta chỉ là một con thỏ giã thuốc nhưng vẫn dư khả năng đối phó với hai tên quỷ sai này.

Huống chi trải qua đủ loại kiếp nạn trong mười kiếp, tuy chưa tu thành thượng thần nhưng thần giai của ta cũng không thấp.

Ta khẽ niệm trong lòng, gọi ra chày ngọc.

Đang muốn ra tay, địa phủ lại xảy ra chấn động.

m phong nổi lên bốn phía, rú rít từng hồi, một sợi hồn phách mờ mờ mịt mịt bay về phía cầu Nại Hà.

“Chiến… chiến thần tiên quân?”

Hai tên quỷ sai khó tin mở miệng.

“Không phải ngài đã phi tiên rồi sao? Kẻ nào có thể đánh tan thần hồn, khiến ngài biếm nhập luân hồi thế này!”