Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

Chương 14: Tiểu Bảo Bảo, muốn ta đi cùng tỷ, mau gọi "phu quân"

Tưởng Yên khẽ nhẹ nhàng , từng hạt ngọc khẽ luồn qua từng lọn tóc, khẽ buông rũ đan xen, thoắt ẩn thoắt hiện...cùng thái tử thanh nhã tựa như hình với bóng ,khẽ khấu đầu mừng thọ Bệ hạ.

An Nguyệt Đình hòa cùng rừng trúc xanh,Khương Niệm khẽ xinh đẹp xoay người, y phục xanh lam tựa như hoa như tuyết nổi bật thoát tục trước khung cảnh mỹ lệ.

Mộ Thanh Ca khẽ đỏ mặt, mấp máy nói không thành baa từ:"Muội đẹp nhất..."

Khương Niệm khẽ cười gian manh, tay khẽ luồn qua eo sờ mó lung tung.Mặt Mộ Thanh Ca vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, hơi ấm khẽ phả vào tai

"Chẳng phải trước mặt ta cũng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành sao"

Y khẽ xấu hổ, mấp máy đến không nói thành tiếng

"Yến.. tiệc..sắp..sắp ...bắt đầu rồi...ta.. đưa... muội... qua... đó..."

Khương Niệm khẽ cười gian tà, dường như không có ý buông tha

"tiểu Bảo Bảo,muốn ta đi cùng tỷ, mau gọi "phu quân" "

Tiếng gió khẽ lướt qua,Mộ Thanh Ca khẽ xoay người, khẽ kéo nhẹ tấm màn che mỏng, chiếm thế thượng phong, khóe miệng bán nguyệt khẽ nhếch lên

"A Bảo, nàng vừa nói gì cơ"

Mộ Thanh Thư khẽ lướt qua mấy vị công tử, tiểu thư, khẽ tách biệt khỏi sự nhộn nhịp của Nam Thành, sự tồn tại của y dường như vô hình, đứng trước đại điện tráng lệ, hương trầm khẽ lan tỏa, y im lặng , cánh tay không ngừng run rẫy...gió lạnh thổi qua từng cơn...

Tiệc mừng thọ bắt đầu, Sứ thần Hạ Quốc khẽ cung kính dâng lễ,phía sau là Tam Hoàng tử Hạ Tử Ninh, mỹ mạo như ngọc,một tay che nửa eo,áo choàng lông cáo quấn qua cổ, một bên là ngọc bội khẽ rung rinh, y khẽ nhếch mép cười khiến bao vị cô nương điêu đứng.

Tiểu thái giám khẽ nói nhỏ bên tai bệ hạ vài tiếng rồi cung kính lui xuống..

Mộ Yến khẽ điềm tĩnh cười cười

"Nhị điện hạ quả thật chu toàn, Mong công công gửi đến lời hỏi thăm của bổn quân đến điện hạ, hôn sự vốn chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai,chu toàn là phải"

Sứ thần khẽ cúi đầu tạ ơn, xin kính bệ hạ một ly

"Kính chúc bệ hạ Thiên tử vạn niên, Vạn thọ vô cương,Quần phương tập khánh,Vạn bảo trình tường"

Mộ Thanh Thư khẽ thưởng Lục Hoa Cao....Hai từ" Ích lợi" đánh đổi bằng hạnh phúc của những vị nương tử liễu yếu đào tơ..Sinh ra ở nhà đế vương, vốn đã khổ sở như vậy....y khẽ cười mỉa mai, chẳng qua chỉ chim trong l*иg son, cá trong chậu bạc, trước là quân thần, sau là phụ tử

Hết Một tuần rượu...Ninh phi khẽ thong dong đỏng đảnh bước đến, nhan dung mĩ lệ xinh đẹp động lòng người, xiêm y lỗng lẫy càng điểm tô đóa mẫu đơn xinh đẹp diễm kiều ấy.Áo gấm lướt đến đâu,khiến người ta tựa như nín thở đến đó, sợ rằng thổi quá mạnh sẽ làm bay giai nhân thoát tục mỹ lệ này.

Dạ tiệc náo nhiệt chỉ vì mỹ nhan của nàng mà chìm trong im lặng, chỉ nghe tiếng vạt váy y sột soạt , tiếng vòng ngọc khẽ lanh canh trong gió,nhân gian từng bảo, dù tám đại gia tộc tề tựu lại, khó nữ nhân nào đọ lại phong thái của Ninh Phi nương nương, hai chữ "hoa lệ" lúc này cũng khó sánh được với y. Mộ Yến khẽ cười nhìn y, sự sủng ái yêu chiều càng thể hiện nơi đáy mắt , người khẽ mỉm cười bất lực, vô cùng sủng ái giơ tay ra đỡ nàng. Bỗng người khẽ liếc nhìn y,khẽ nở nụ cười mị hoặc, đôi mắt hồ ly xinh đẹp tựa như hút hồn người khác, mang vài phần nóng nảy tựa như nhìn thấu tâm cam y.....

Trong giây phút đó, Mộ Thanh Thư bất giác run rẫy, y khẽ đổ mồ hôi lạnh .Giọng của Thụy Chi cô cô khẽ vang lên ngân nga tựa như tiếng thì thầm trong đêm sương giá

"Tam Điện Hạ..."