Tiếng gió khẽ lạnh lẽo lướt qua Nam Thành Yến, tiếng đàn cầm thê lương khẽ vang trong chiều gió lộng, những hạt mưa
tí tách, tí tách khẽ rơi, sấm chớp ầm ầm trên mái hiên.Ninh Phi khẽ liếc nhìn bàn ăn đã nguội lạnh, im lặng nghe tiếng gió khẽ thở dài thườn thượt....
Thụy Chi khẽ đau lòng nhắc nhở
"Nương Nương, đã không còn sớm nữa".
Thái giám Ninh tử, khẽ vén rèm, hắn khẽ ngập ngừng
"Nương.... nương..., bên chỗ Triệu Mỹ Nhân có hỉ, bệ hạ đã đến thăm triệu nương tử rồi"
Nước mắt của nàng tựa như ngọc trai đứt dây, thoáng chốc lại im lặng....
"Bệ hạ không đến, bổn cung đẹp cho ai xem chứ"
Y khẽ tức giận hung hăng gạt hết mấy thẻ tre trên bàn, đau lòng nhìn từng mấy cành hoa lê tao nhã chìm trong mưa, sấm chớp ầm ầm, nàng khẽ đau lòng khóc nấc lên..
"Tai sạo ai cũng có, bổn cung lại không có"
Ninh phi khẽ đập mạnh cánh cửa gỗ trong vô vọng , từng giọt mưa lanh lẽo tựa như xuyên thấu da thịt, nàng không cam tâm quỳ sụp xuống nơi Thanh Vũ cung lạnh lẽo .Nước mắt mỹ nhân với phàm nhân tựa như trời đất sụp đổ, Thụy Chi khẽ xót xa nhìn chủ tử, khẽ khuyên can...
"Nương Nương...."
Tưởng Ninh khẽ ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng nõn mang vài phần tái nhợt ,tựa như bông tuyết mong manh, yếu ớt trong gió...khiến ai ai cũng phải đau lòng.
"Tần Anh Vũ, bổn cung hận cô"
Nữ Tì Phúc tử khẽ hớt hải trong mưa, y đang lòng nhìn chủ tử quỳ dưới mưa, tim như thắt lại
"Nương Nương, ca ca người gửi thư đến Nam Thành rồi"
Hạ Hầu Hi khẽ nhắm mắt, hơi nước tờ mờ ẩn hiện, cánh lê khẽ nhè nhè theo gió qua khung cửa sổ khẽ đáp xuống mặt nước tĩnh lặng. Qua tấm bình phong, mặt nước khẽ động, bờ vai thanh mảnh khẽ ẩn hiện trong làn sương mờ ảo,khói bốc lên nghi ngút, hương trầm nhè nhè mùi hồng hoa khẽ lan tỏa.Một trời một vực với khung cảnh náo nhiệt nơi hoàng cung...Từng giọt nước khẽ đọng trên khuôn mặt băng lãnh thanh tú, tạo nên mỹ cảnh vân gian,y khẽ mệt mỏi ra hiệu
Tiểu Thái giám khẽ run rẫy, vô cùng cung kính, giọng nói chứa vài phần sợ hãi
"Điện hạ , số vải Ngũ Hoa lần trước đã bị Tam Điện Hạ lấy đi....Ở đây chúng nô tài chuẩn bị cho người một loại khác, chất liệu mềm mại thoải mái không kém...."
Hạ Hầu Hi lạnh lẽo nhìn tiểu thái giám quỳ dưới đất, y khẽ với tay lấy áo choàng, vài giọt nước tí tách khẽ đọng trên tóc, một khuôn mặt mỹ lệ thanh tú khẽ hiện lên trước mắt, ánh mắt sắc bén khẽ nhấc đoản đao.
Mấy nữ hầu khẽ run run quỳ xuống
A phúc khẽ run rẫy, y khẽ nhấc cằm hắn, tiếng hét thất kinh khẽ vang lên, máu khẽ tí tách tí tách nhỏ giọt
"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng,nô tài đáng chết, nô tài nhất định sẽ ra sức tìm được vải Ngũ hoa trước khi mặt trời lên, xin người tha mạng cho nô tài"
Hạ Hầu Hi đôi mắt lạnh lẽo vô hồn, sóng mũi thanh tú, y mệt mỏi dựa vào ghế khẽ nâng chén rượu, Trúc diệp Thanh khẽ lan tỏa,thiên thu như chảy trong cổ họng, gió rít lên từng hồi, y khẽ mệt mỏi hất tay. Cửa sổ khẽ bật mở, ánh trăng khẽ chiếu qua nửa khuôn mặt tuyệt mỹ, mấy tiểu nô tỳ khẽ kinh hãi hét lên
"Điện Hạ"