Thửa ruộng của Trần gia chủ yếu nằm ở bờ ruộng phía trước thôn Đào Hoa, khi Trần lão hán đưa Nghiêm Long Châu đến thửa ruộng nhà mình, tất cả các nam nhân và lão hán ở đó lập tức sững sờ.
"Đây là ai vậy?"Dân chúng nhỏ giọng nói chứ không mở miệng hỏi Trần Đại Tráng.
Trần lão hán chẳng thèm nghe, tiếp tục đưa Nghiêm Long Châu đi đến thửa ruộng nhà mình.
"Là như này, aizz….hai năm trời thời tiết khá xấu, nắng gắt suốt hai năm liền, đến bây giờ đất đá đã trở nên cằn cỗi, may mà cũng có mưa….."Trần lão hán nói một nửa rồi vội vàng dừng lại, liếc nhìn Nghiêm Long Châu, thấy hắn chẳng hề để tâm mà đã bắt đầu cầm cuốc lên đào bới.
"Vẫn ổn, không cần trâu và cày đâu, cứ để con làm là được."
Trần lão hán cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ nhìn sơ qua thân thể của Nghiêm Long Châu thôi là chưa đủ, tuy cũng khá hợp lý, nhưng khi nghĩ lại, Trần lão hán đột nhiên muốn hỏi một chuyện, chẳng qua là còn chưa kịp mở miệng, ở cách đó không xa, Đào thôn chính liền gọi lớn: "Này, Trần Đại Tráng, ông lại đây một chút."
Trần lão hán nghe thấy thôn chính gọi: "Ta đi qua đó một chút nhé."
Nghiêm Long Châu gật đầu, bản thân cũng bắt đầu dùng cuốc xới đất.
Thấy Trần lão hán đã đi rồi, những nam nhân từ nãy đến giờ vẫn đang hiếu kỳ cũng bắt đầu túm tụm lại: "Ngươi là ai thế, người nhà của Trần Đại Tráng à?"
Nghiêm Long Châu lạnh nhạt mà nhìn hắn ta: "Sao?"
Nam nhân: "Hỏi thử thôi? Trần Đại Tráng rất ít khi qua lại thôn, nên ta cảm thấy khá kỳ lạ, chắc ngươi không phải là tế tử của Trần gia đâu chứ?"
Nghiêm Long Châu lời ít ý nhiều: "Phải thì có sao không?"
"Aizz yô! Là thật à! Ngươi có phải họ Nghiêm không?"
Nam nhân đó khá hăng hái, Nghiêm Long Châu lại cau mày: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi vẫn chưa biết sao, hiện giờ trong thôn đang đồn thổi rằng hài tử Liễu gia ở trấn Nguyệt Nha đã nhìn trúng Mật Nương rồi, mấy ngày trước còn tìm người đến cầu thân đấy! Nhưng Liễu gia và Thẩm gia đã sớm có hôn ước! Ngươi nói cho ta nghe, đấy không phải là tai tiếng sao? Hôm qua cái nhà Thẩm gia đó còn đến đây gây rối, sau đó có một bà mối nào đó đến giải quyết, chắc là cái bà mà ngươi đã tìm đấy, còn lấy ngươi ra để bịt miệng nữa! Nếu không nhắc đến chuyện của Liễu gia, cả thôn đều sẽ trở thành kẻ ngốc!"
Nghiêm Long Châu híp mắt lại.
"Vị huynh đệ, ta đây cũng thật tình nhắc nhở ngươi, tình hình của Trần gia vốn rất bất ổn, nếu Trần Mật Nương lại làm chuyện dơ dáy với người ngoài….
A a a…."
Nam nhân đó còn chưa nói xong đã đột nhiên thét lên một tiếng, vừa nhìn xuống liền thấy cái cuốc của Nghiêm Long Châu đã đυ.c thẳng vào mu bàn chân, chẳng qua là hắn không dùng phần đầu cuốc thôi, nếu không là hắn ta cũng chẳng còn chân đau.
Nghiêm Long Châu nở nụ cười giả tạo: "Ngại quá vị huynh đệ, mãi nghe ngươi nói quá nên ta không để ý."
Nam nhân đó nghi ngờ là Nghiêm Long Châu cố ý, nhưng hắn ta không dám ho he với thân hình quá nhiều cơ bắp này: "Không, không sao…"
Vẫn muốn nói gì nữa, nhưng Nghiêm Long Châu lại không muốn tiếp tục, hắn quay người tiếp tục cày cuốc, còn nam nhân đó cảm thấy bẽ mặt, nên cũng quay người rời đi, lúc rời đi vẫn lẩm bẩm: "Trông cao to vậy mà lại là kẻ ngu xuẩn."
Một lát sau, Trần lão hán quay lại.
Khi ông đang đi đến thửa ruộng nhà mình, lập tức kinh ngạc mà không nói nên lời, tốc độ của Nghiêm Long Châu chẳng khác gì một con trâu già, chỉ trong chốc lát mà ba phần đất đã được xới xong, phần đất đã cày xới cũng khác hoàn toàn với phần đất ở bên cạnh, vừa nhìn là biết rất chăm chỉ.
Trần lão hán vừa cười vừa đi tới: "Đại Long, được rồi được rồi, về thôi!"
Nghiêm Long Châu lau mồ hôi: "Không sao, để con làm cho xong đã."
Trần lão hán cười đáp: "Không vội không vội, lúc nảy ta đã xem rồi, tối nay chắc sẽ có mưa đấy, đợi mưa rồi hãy làm tiếp, lúc đó sẽ dễ xới hơn. Ngày mai ta còn đi mua cây giống và sau đó sẽ gieo trồng."
Nghiêm Long Châu gật đầu: "Vậy ngày mai con sẽ đến giúp người."
Trần lão hán cười ha ha rồi cùng Nghiêm Long Châu quay về, vừa đi được mấy bước, tên nam nhân lúc nảy lại góng cổ lên nói: "Vị huynh đệ! Ngươi nhất định đừng phí công vô ích!"
Sắc mặt của Trần lão hán lập tức thay đổi mà nhìn về phía Nghiêm Long Châu, chỉ thấy hắn chẳng có một chút biến hoá nào, Trần lão hán cau mày quan sát tên nam nhân đó và lập tức nhận ra đối phương —— đó là một tên lưu manh có tiếng ở thôn Đào Hoa tên là Uông Đức Thắng. Năm ngoái, tên này đã vác mặt đến nhà cầu thân với Mật Nương, nhưng ai mà chẳng biết tên này là kẻ lười nhác, chính thê đã bỏ hắn ta sống không nổi, vậy mà còn muốn cưới Mật Nương sao?
Lúc đó hắn ta còn bị Trần lão hán dùng chổi đuổi đi.
Trong lòng Trần lão hán dự cảm được sự bất an, ông lại nhìn Nghiêm Long Châu: "Đại Long à…., kẻ này…."
Nghiêm Long Châu nhìn ông: "Sao vậy thúc thúc."
Trần lão hán: "Không, không có gì…"
Hai người tiếp tục bước về phía trước, đi được vài bước, Trần lão hán không chịu nổi, liền quay đầu nói với Nghiêm Long Châu: "Đại Long, lúc nảy tên Uông Đức Thắng đó đã nói gì với con rồi phải không?"
Nghiêm Long Châu vẫn trầm tĩnh như cũ: "Chuyện của Liễu gia, nhưng con biết rồi."
Trần lão hán: "!!!"
"Sao con lại biết?"
"Cha con nói."
Nghiêm Long Châu nhớ lại lúc sáng, khi đang trên đường đến thôn Đào Hoa, cha đã nói chuyện mình lên trấn gặp bà mối Cát đó ra cho hắn biết, còn hỏi hắn có để tâm không.
Bước đi của Nghiêm Long Châu vốn rất nhanh, nhưng khi nghe thấy lời nói này của cha mình nên hắn cũng đã đi chậm lại.
Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Long Châu không phải là có để ý hay không, mà là hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Mật Nương ở trên trấn.
Lúc đó nàng đang tranh chấp ở trước cửa Liễu gia.
Lỗ tai của Nghiêm Long Châu rất thính, hắn biết rất rõ chuyện hôm đó, cũng nhớ rõ ánh mắt mà chỉ nam nhân mới hiểu của tên tiểu tử Liễu gia.
hắn không trả lời cha của mình, chỉ hỏi rằng: "Ý của Mật Nương thế nào?"
Lúc đó, Nghiêm lão đầu vuốt vuốt râu: "Sao cha biết! Bà mối đó chỉ nói một câu là Mật Nương không có ý gì cả, là tên nam nhân đó mê muội hồ đồ thôi."
Nghiêm Long Châu cũng chẳng nói gì nữa.
Nhưng bây giờ, hắn lại hỏi Trần lão hán một câu: "Mật Nương cảm thấy chuyện này thế nào?"
Trần lão hán vội vàng đáp: "Ngay từ đầu Mật Nương đã không chịu! Do ta, do kẻ vô dụng hồ đồ như ta thôi, Đại Long à, con hiểu cho ta nhé, ta chỉ có mỗi mình nữ tử này thôi, nên muốn giao phó nó cho nhà nào tốt một chút,… đến nước này rồi, ta cũng không muốn giấu diếm con, Mật Nương rất giỏi, chỉ là nhà bọn ta quá nghèo nên liên luỵ đến nó,…thiếu nữ này cũng rất hiểu chuyện, lúc trước không chịu gả đi là vì không nỡ xa hai phu tử bọn ta, còn nói phải tìm một người đến làm tế tử…Nhưng thân là một người cha, ta chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó phạm sai lầm, cho nên mới mặt dày đến Liễu gia,…. Ta có thể đảm bảo, Mật Nương và Liễu gia đó…."
"Thúc, con biết rồi, người không cần nói nữa đâu."
Trần lão hán ngây ngất: "Được, được…."
Hai người nhanh chóng quay trở về Trần gia, Nghiêm lão đầu đang chơi đùa với Trần Du Tiền ở ngoài sân, Vượng Tài đang chạy loanh quanh hai người họ, còn Mật Nương đang thu gom y phục.
"Này, sao về sớm vậy?" Nhìn thấy hài tử của mình, Nghiêm lão đầu còn hơi kinh ngạc.
Trần lão hán đáp: "Đại Long làm việc giỏi lắm, nhanh nhẹn hơn ta nhiều."
Nghiêm lão đầu cười ha ha: "Phải, nó mạnh khỏe lắm, là đại tráng sĩ đấy, nếu ngươi cần gì thì cứ kêu nó đến làm."
Trần lão hán nhìn Nghiêm Long Châu, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Nghiêm lão đầu không để ý: "Vậy bọn ta đi trước nhé, đa tạ đã chiêu đãi."
Hai phu tử Nghiêm gia liền chuẩn bị rời đi, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trần lão hán quyết định nói chuyện lúc nảy ở thửa ruộng cho khuê nữ nhà mình biết, Mật Nương nghe xong liền sửng sốt.
Trần lão hán thở dài: "Aizz, không biết cái thằng chó Uông Đức Thắng đó đã nói bậy bạ gì, cha cũng chẳng rõ Đại Long có để tâm hay không, hỏi thử thì nó chỉ nói là đã biết hết rồi mà thôi."
Mật Nương mím môi, lập tức trầm lặng.
Chuyện này đã được đồn thổi khắp thôn và nàng cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này, trên đời này, chuyện khó quản nhất chính là miệng lưỡi của con người.
"Lúc trước, không phải Cát đại nương bảo bọn họ đã biết rồi sao."
Trần lão hán: "Phải ha, nhưng không biết Nghiêm bá bá của con đã nói gì, lại càng không biết tên Uông Đức Thắng đó nói cái chi, hài tử đó trông khá khó hiểu, nên cha không tiện hỏi…"
Mật Nương đột nhiên đáp: "Có gì mà không tiện chứ, cứ giữ trong lòng sẽ bức bối lắm, để con hỏi! Phải hỏi rõ mới ăn ngon ngủ yên được, nếu hắn để tâm thì thôi, cha cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa!"
Mật Nương nói xong liền quay người rời đi, Trần lão hán lập tức sững sờ.
Ông lập tức hoàn hồn trở lại mà đuổi theo: "Này, này!"
Mật Nương vừa mới xông ra đến cửa, Trần lão hán cũng mới bước ra khỏi nhà, hai người bọn họ lập tức dừng lại, không biết vì sao Nghiêm Long Châu đột nhiên quay trở lại, thân ảnh to lớn đang đứng ở ngoài sân, rồi bỗng nhiên chặn đường của Mật Nương lại.
Nghiêm Long Châu khóa chặt ánh nhìn của mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mật Nương, hắn cũng rất thẳng thắng: "Mật Nương, ta có lời này muốn nói với nàng."