Cuộc Sống Thường Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình

Chương 12: Lượng thức ăn kinh người

Nhà của Lý lão đầu và nhà của Mật Nương đều nằm ở phía cửa thôn, nhưng phương hướng lại khác nhau, cho nên chuyến đi đi lại lại này cũng chẳng khác gì đi từ đầu đến cuối thôn Đào Hoa.

Mật Nương và Trần Du Tiền đi phía trước, Trần lão hán đang nói chuyện với Nghiêm lão đầu ở phía sau, còn Nghiêm Long Châu ung dung đi theo, tuy Trần Du Tiền đi với tỷ tỷ của mình đi ở phía trước, nhưng thi thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn thân ảnh to lớn đó, toàn thân của Mật Nương hơi khó chịu, luôn cảm giác có một ánh mắt vẫn đang dán sát vào tấm lưng của mình, làm cho nàng không thoải mái.

Bước đi chưa được bao lâu, Mật Nương lại bắt gặp Kiều Lâm Lâm, Kiều gia nằm gần nhà Lý lão đầu, Kiều Lâm Lâm đang đi đưa cơm cho cha mình, nên hai người đã đυ.ng mặt nhau ở thửa ruộng.

Kiều Lâm Lâm không chú ý đến người ở đằng sau, vừa nhìn thấy Mật Nương liền vội vàng chạy đến: "Mật Nương!"

Nàng ấy hơi lo lắng rồi lay lay cánh tay của Mật Nương hỏi: "Hôm qua ta nghe nói, cái bà Bạch di gì đó đến chỗ ngươi gây rắc rối sao, chuyện gì vậy?"

Mật Nương hơi bối rối: "Là hiểu lầm thôi...."

Kiều Lâm Lâm: "Thực sự là hiểu lầm sao? Ta nghe nói Quả Quả còn ở nhà khóc lóc, ngươi và Liễu gia..."

Kiều Lâm Lâm vừa nói đến đây, Nghiêm gia đã bước đến, Mật Nương đang cảm thấy khá bối rối, nhưng lại không thể không cứng rắn mà trả lời Kiều Lâm Lâm: "Thực sự là hiểu lầm."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt, lúc nghe nói vậy ta cũng cảm thấy rất hoang đường, sao Liễu gia có thể làm ra chuyện hoang đường như thế chứ, đúng rồi, ta còn nghe nói có người đến nhà của ngươi cầu thân, nhà đó là cái gì mà, Nghiêm __ __"

"Khụ khụ!"

Mật Nương vội vàng ho vài tiếng để ngắt lời của Kiều Lâm Lâm, bởi vì nàng cảm thấy thân ảnh to lớn ở đằng sau đang càng ngày càng gần mình hơn: "Lâm Lâm, hôm nay nhà ta có khách, hôm khác sẽ tìm ngươi nói rõ nhé."

Lúc này, Kiều Lâm Lâm mới phản ứng lại và nhìn ra sau, hai mắt liền trợn lên.

"Ồ, ờ....được, vậy ngươi cứ bận việc của mình đi."

Mật Nương lại tiếp tục tiến về phía trước một cách vội vã, còn Kiều Lâm Lâm vẫn đứng chôn chân tại chỗ mà kinh hãi, lúc đi đến trước mặt, Nghiêm Long Châu còn nhìn nàng ấy một cái, Kiều Lâm Lâm cũng đã cố kìm nén hơi thở của mình.

Sao, sao lại có người cao lớn như thế này chứ?

___

Mật Nương có thể chắc chắn rằng lời nói lúc nảy của Kiều Lâm Lâm đã bị Nghiêm Long Châu nghe thấy, giọng của Kiều Lâm vốn đã lớn mà Nghiêm Long Châu lại còn đứng khá gần nữa.

Mật Nương cảm thấy cực kỳ lúng túng, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như chẳng có gì xảy ra mà đi về nhà, vừa vào nhà, nàng đã đi thẳng vào bếp.

Trần lão hán lại nhiệt tình quan tâm đến hai phu tử Nghiêm gia: "Ngồi, ngồi, ngồi đi, Du Tiền mau đi phụ tỷ tỷ đi, rót hai cốc trà nóng nữa!"

Trần Du Tiền vội vàng đáp lời rồi chạy ngay vào bếp: "Tỷ, đệ rót trà."

Mật Nương đã pha một ấm trà nóng: "Từ từ thôi."

Trần Du Tiền không đi ngay mà nở nụ cười nói: "Tỷ, có phải tỷ ngại vì cái người cao to đấy không?"

Mật Nương: "!"

"Đệ nói bậy bạ gì thế!"

Trần Du Tiền: "Không phải sao?"

Mật Nương: "Không phải! Đệ mau đi ra đi."

Nàng thực sự không hiểu đệ đệ này của mình học cái cách nói chuyện này ở đâu nữa, cho nên nàng phải giáo dục lại một chút: "Gì mà cái người cao cao chứ, thất lễ! Đệ nên gọi hắn là __ __"

"Biết rồi biết rồi, đệ sắp phải gọi huynh ấy là tỷ phu chứ gì."

Trần Du Tiền nói xong liền cong chân bỏ chạy, còn Mật Nương vẫn sững sờ mà chôn chân tại chỗ, không kịp phản ứng lại.

Hai lỗ tai của nàng đã đỏ ửng lên.

Thật là một tên tiểu quỷ lanh lợi.

Tuy nhiên, lời này của Trần Du Tiền khá đúng, nàng thực sự hơi ngại.

Nàng cũng không biết tại sao chuyện này lại có thể phát triển đến mức như thế, nhưng khi vừa nhìn ra sân, thấy cha và đệ đệ của mình hình như rất thích người của Nghiêm gia, nên Mật Nương cũng bắt đầu nghiêm túc xem xét mối hôn sự này.

Trong nhà có khách, nàng pha bột để làm bánh ngô, tiếp đó đi ra vườn hái một ít rau sam, sau đó chia phần nấm còn thừa lại ra, rồi ngâm thêm một ít bún.

Bột ngô trộn với bột mì cũng được xem là một loại lương thực khá ngon, nấu thêm một nồi bún với nấm, rồi trộn gỏi rau sam, cộng thêm thịt heo rừng hầm với đậu xanh, đây cũng được xem là một bữa chiêu đãi khách khá chu đáo.

Phần thịt heo rừng lần trước còn lại cũng vừa đủ, Mật Nương nhặt những hạt đậu tươi ngon ra rồi tách chúng, sau đó lại cho thêm một ít khoai tây cắt hạt lựu vào để nấu cùng, một chiếc nồi lớn đang sôi ùng ục, khói trắng bên phía nồi hấp cũng bắt đầu bốc lên, mấy nam nhân vốn đang nói chuyện ở ngoài sân, nhưng vừa nghe thấy mùi thơm toả ra từ trong gian bếp, bọn họ cũng bắt đầu nhốn nháo.

Nghiêm lão đầu bất giác mà ho một tiếng, từ lúc sáng sớm, họ đã vội vàng chạy từ thôn Thạch Đầu đến đây, nên quả thực đã đói đến mức rã rời.

"Ăn cơm thôi!"Mật Nương đứng trong bếp nói vọng ra, mấy người họ cùng nhau đứng dậy, khi Mật Nương đang bưng đĩa thịt đi ra khỏi bếp, nàng giật mình khi nhìn thấy người đang đi đến.

Nghiêm Long Châu chẳng hề phát ra một tiếng động nào mà bước đến phụ giúp nàng bưng đồ ăn lên, một đĩa thịt lớn, bên dưới đáy còn đang rất nóng, Mật Nương chỉ dám cầm ở phần rìa, nhưng lòng bàn tay to lớn của nam nhân này lại chẳng sợ gì cả, giúp nàng bưng bê lên rất vững vàng.

Những người còn lại cũng đang bưng canh và rau lên, ngay cả Trần Du Tiền cũng xông xáo đi lấy chén đũa, nên Mật Nương rất nhàn nhã.

Một nhà toàn nam nhân, Mật Nương không tiện ngồi chung, sau khi bưng một đĩa rau và hai đĩa bánh ngô lên xong, nàng lại quay trở về phòng, Trần lão hán biết nữ tử cần tránh mặt, nên cũng không giữ lại.

Bàn ăn Trần gia chỉ còn lại ba nam nhân, một tiểu tử và một con chó nữa.

Lúc nảy, mấy người họ vẫn còn luyên thuyên đủ thứ trên đời, nhưng bây giờ cũng đã ngầm hiểu mà không ừ hử một câu nào nữa, chỉ tập trung vào việc ăn cơm, Trần lão hán khá ổn vì ông ăn uống nhã nhặn, còn hai phu tử Nghiêm gia lại không nhìn ra, nên hai người họ cứ tranh giành với nhau khá thô lỗ.

Nghiêm Long Châu hơi bất ngờ, thịt heo rừng này là lúc trước hắn đã đưa sao?

Tại sao mùi vị lại khác biệt nhiều đến thế?

Hai phu tử đã sống với nhau rất nhiều năm, trong nhà trước giờ cũng không có nữ nhân, bữa ăn lúc nào cũng chỉ là tạm bợ, dù là thịt, họ cũng chỉ bỏ thêm ít muối để nướng hoặc hầm thôi, chứ cũng chả biết đại hồi hay tương đậu gì cả, lại càng không ngờ rằng miếng thịt này lại còn có được mùi vị thế này.

Ngoài thịt heo, khoai tây và đậu xanh cũng được hầm rất mềm, khiến cho Nghiêm Long Châu lần đầu tiên cảm thấy vẫn còn có thứ ngon hơn thịt, nên hắn cứ ăn liên tục mà không dừng lại.

Nghiêm lão đầu cũng chẳng kém cạnh, hai phu tử bọn họ đã quen với cuộc sống ở bên dưới chân núi, nên khá cẩu thả, hành vi câu từ đều giống nhau, rất hào hùng, khiến cho Trần Du Nhiên phải thường xuyên suýt xoa, nhưng lòng Trần lão hán lại rất phức tạp.

Theo lương tâm của mình, sau nhiều lần ở cùng một chỗ, ông vẫn cảm thấy vô cùng quý mến Nghiêm gia, chỉ là nếu dựa vào như này mà nói.....

Nghiêm gia thực sự rất nghèo.

Có thể còn tệ hơn cả nhà bọn họ nữa, nhìn xem, hai phu tử còn chưa từng ăn thịt...

Trần lão hán tự mình lo âu nên vẫn chưa ăn.

Nhìn xem, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ biến mất nhanh chóng của mười mấy ổ bánh mà Mật Nương đã hấp, Nghiêm Long Châu gần như ăn một lần hai cái và không bao lâu sau, chỉ một người mà đã ăn hết bảy ổ bánh.

Cùng lúc đó, Trần Du Tiền còn chưa nuốt hết một cái vào bụng.

Hai phu tử Trần gia đều ngây ngốc, nhưng Nghiêm gia vẫn chưa có phản ứng gì, đến khi Nghiêm lão đầu vô thức muốn lấy chiếc bánh mới, lúc chạm vào đĩa liền thấy trống không, ông mới hoàn hồn trở lại, vội vàng lấy chân đá đá hài tử của mình, Nghiêm Long Châu lờ mờ mà ngẩng đầu lên.

Trần lão hán vội vàng nói: "Ăn đi ăn đi ăn đi, không sao đâu, dưới bếp chắc chắn vẫn còn, để ta đi lấy!"

Ông lập tức đứng dậy đi xuống bếp, đúng lúc Mật Nương cũng đi từ trong phòng mình ra, hai người cùng đi xuống bếp, Trần lão hán vội vàng nói: "Mật Nương, còn bánh ngô không?"

Mật Nương hơi ngây người: "Hết rồi, sao thế cha?"

Trần lão hán muốn nói lại thôi, Mật Nương lập tức phản ứng lại: "Không đủ sao?"

Nàng trợn tròn mắt, rõ ràng là cũng rất kinh ngạc.

Trần lão hán: "Có lẽ..."

Mật Nương hơi đau đầu: "Con hấp không nhiều, hay con nấu thêm mì nhé?"

Trần lão hán: "Cũng được."

Ông quay người đi ra khỏi bếp, trong sân, Nghiêm lão đầu đang trừng mắt với hài tử: "Không biết kiềm chế à! Dọa nhà người ta rồi kìa!"

Nghiêm Long Châu nhỏ giọng: "Cha cũng vậy thôi."

Nghiêm lão đầu vừa vuốt râu vừa lườm hắn.

Trần lão hán nở nụ cười đi đến: "Mật Nương đang nấu mì, lát nữa ăn mì."

Nghiêm lão đầu vốn muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy nước sốt thịt còn thừa lại, cũng không biết nấu như thế nào, sao sốt tương đậu lại có thể thơm ngon đến như vậy, nếu trộn với mì rồi ăn, chậc chậc chậc, thực sự không dám nghĩ tiếp.

Ông cũng không nói ra lời từ chối nữa.

Lúc nấu mì dưới bếp, Mật Nương cũng khá kinh ngạc về sức ăn của họ, nàng đã hấp nhiều hơn bình thường rồi nhưng không ngờ rằng lại thiếu.

Vậy nếu sau này mọi chuyện đều đã thành....

Lương thực trong nhà vẫn sẽ đủ chứ...

Mật Nương lại bất giác mà suy nghĩ nhiều, sau khi nồi mì sôi lên nàng mới hoàn hồn trở lại và bưng mì lên, lúc này Mật Nương cũng đã ăn xong nhưng không quay về phòng mà dọn dẹp những đĩa thức ăn đã hết và mang xuống bếp.

Sau đó nàng nhìn thấy hai phu tử bọn họ trộn hết một bát mì lớn với phần nước thịt hấp còn sót lại, họ vẫn chưa thấy no sao.

Mật Nương: "…."

Cuối cùng cũng đã no nê, hai phu tử Nghiêm gia cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Nghiêm lão đầu thấy bản thân hình như đã mười mấy năm chưa ăn những món ngon thế này, từ sau khi thê tử của ông qua đời…..

Nghiêm Long Châu cũng cảm thấy vậy, thấy Trần lão hán cười ha ha và hỏi bọn họ có muốn uống nước không, Nghiêm Long Châu đứng dậy: "Thúc, trong nhà có gì cần làm không, để con làm cho."

Trần lão hán sững sờ, Nghiêm lão đầu vội vàng đáp: "Đúng đúng đúng, tiểu tử nhà ta cái gì cũng không biết, nhưng lại có sức mạnh, không thể ăn ké nhiều lương thực của các người như thế được, có gì cần làm cứ sai bảo nó!"

Trần lão hán đương nhiên sẽ ngại, nhưng Trần Du Tiền lại mở miệng nói: "Hai ngày hôm nay cha của đệ đang chuẩn bị khai khẩn đất đai."

Nghiêm Long Châu nhìn theo hướng cánh tay của Trần Du Tiền liền thấy một cái cuốc ở góc sân.

Nghiêm Long Châu chẳng nói lời nào mà đi đến vác cái cuốc lên, Trần lão hán cũng vội vàng đi qua, Mật Nương ở trong bếp, nàng đương nhiên nghe thấy lời này của tiểu quỷ lanh lợi nhà mình, nên cũng đi ra, Trần lão hán vẫn còn đang khá e ngại lại nhìn thấy khuê nữ nhà mình cười híp mắt nói: "Vậy vất vả cho hắn rồi."

Nghiêm Long Châu sững sờ, nụ cười của nàng đã khiến cho hắn không kịp trở tay, rõ ràng vừa nảy vẫn cảm thấy rất hăng hái, nhưng bây giờ tay chân lại mềm nhũn hết cả rồi.

"Không cần khách sáo." hắn nở nụ cười ngốc nghếch với Mật Nương, Mật Nương liền cảm thấy ngây ngẩng, nàng lập tức mím môi mà quay người đi vào bếp.

Trần lão hán đứng bên cạnh nhìn thấy nhưng vẫn không hiểu gì, tuy nhiên ông cũng không cản, mà chỉ cười ha ha.

"Được rồi, ta sẽ đưa con đi, nhưng mẫu ruộng đó của bọn ta đã bị bỏ hoang hai năm rồi, khai phá lại sẽ mất sức lắm, hay là ta đi mượn trâu và cái cày đến nhé?"

Nghiêm Long Châu: "Không cần vội, cứ đến xem trước đã."

Mật Nương đang rửa chén bát dưới bếp, nhưng tầm mắt vẫn luôn hướng về phía cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.

Cái người cao lớn đó vẫn hơi ngớ ngẩn, nhưng khi cười lên lại rất anh tuấn, chứ không phải loại người man rợ.