Cuộc Sống Thường Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình

Chương 11: Dòng bùn đá

Tối muộn, phía Trần gia cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.

Mật Nương nấu sẵn cháo cho sáng ngày mai, sau đó đun thêm một nồi nước nóng để chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

Lúc đang ở trong nhà bếp chờ nước sôi, Trần lão hán khập khiễng bước đến: "Mật Nương à."

"Cha, sao cha vẫn chưa ngủ?"

Trần lão hán không ngủ được, ông nói: "Nghĩ đến chuyện của con."

Mật Nương bất lực: "Có gì hay đâu mà nghĩ chứ, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi, cha có nghĩ nhiều cũng vô dụng."

Trần lão hán không tiếp tục mà thẳng thừng nói: "Con thấy Nghiêm gia đó như thế nào?"

Mật Nương sững sờ, nếu chưa từng gặp bọn họ, có lẽ ngay giây phút ban đầu nàng sẽ kiên quyết cự tuyệt giống như Chu gia, Độc gia.

Nhưng ai mà ngờ, trước khi bà mối đến, nàng đã gặp mặt người ta rồi chứ, còn gặp tận hai lần.

Đã có ấn tượng, nhưng Mật Nương vẫn phải suy nghĩ về chuyện này cho thật kỹ càng.

Nàng cũng chẳng phải kẻ không hiểu lý lẽ, từ khi trò hề đó xảy ra đến nay, cách hợp lý nhất mà nàng có thể làm chính là đáp ứng chuyện của Nghiêm gia, như vậy nàng cũng sẽ thực hiện được tâm nguyện của cha mình, tất cả mọi người đều vui vẻ.

"Cha thấy sao." Mật Nương hỏi ngược lại.

"Cha thấy sao à, hài tử đó khá ổn, rất mạnh khỏe, tâm tính cũng tốt, sẽ có một cuộc sống ổn định."

Mật Nương nở nụ cười: "Cha nhìn chỗ nào mà biết tâm tính tốt?"

Trần lão hán: "Chẳng phải nó đã cho con thịt heo rừng sao, còn không lấy tiền nữa, chỉ bảo là lấy giày để trao đổi thôi, vậy mà không tốt à, miếng thịt đó đổi được không ít tiền đâu."

Mật Nương: "...Là vì điều này sao?"

Nàng đã bế tắc, đó là vì chân của Nghiêm Long Châu quá to, không thể mua giày được thôi! Thêm nữa, nàng thấy không phải nội tâm của Nghiêm Long Châu tốt, mà là....

Sẽ khó có được cuộc sống yên ổn lắm.

Lúc đưa thịt cho nàng còn không biết tính tiền.

Nhưng.....

Cũng là một người tốt.

Nếu gả cho kẻ keo kiệt bủn xỉn, lúc nàng muốn trở về thăm nhà lại phải tính toán mới đáng sợ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Mật Nương không chịu gả đi.

"Nhưng....." Trần lão hán lại xoay chuyển lời nói: "Chỉ là họ quá nghèo, cha sợ con sẽ chịu khổ."

Mật Nương sững sờ, không ngờ cha mình sẽ nói như vậy.

"Nhà chúng ta cũng có tốt hơn là bao đâu."

Trần lão hán cười: "Vậy con chịu sao?"

Mật Nương giật mình mà phản ứng lại: "Sao cha lại bẻ cong lời của con chứ!"

Trần lão hán cười ha ha: "Con không cự tuyệt là cha biết vẫn còn cơ hội thương lượng, lời này của cha cũng là thật, nghe nói hai phu tử bọn họ đã sống ở thôn Thạch Đầu rất nhiều năm, nhưng cũng chẳng có một căn nhà đàng hoàng, đói thì lên núi bắt gà rừng, khát thì uống nước trên suối, trong nhà chả có đất đai gì, nên cha thực sự không an tâm."

Mật Nương không nói gì nữa.

"Bọn họ khốn khổ như vậy sao?"

Trần lão hán thở dài, như thể ngầm thừa nhận.

Mật Nương thầm suy nghĩ cho thật kỹ càng, nói: "Vậy cuộc sống của họ cũng chẳng dễ dàng gì, con thấy tay của bá bá đó cũng không thuận tiện, chẳng lẽ mọi chuyện trong ngoài đều do một mình Nghiêm Long Châu đảm nhận sao?"

"Có lẽ là vậy..."

Mật Nương bỗng nhiên yếu lòng, nghĩ đến tên ngốc nghếch đó, nàng lại cảm thấy cùng chung cảnh ngộ.

Nàng đột nhiên tỉnh táo trở lại, sau đó nhìn vào mắt của cha mình: "Thôi đi, cứ để con suy nghĩ thêm đã, cha mau đi ngủ đi."

Trần lão hán biết là không nên vội, ông nhanh chóng gật đầu. Hai phu tử cùng nhau bưng nồi nước sôi, sau đó mạnh ai nấy về phòng người đấy.

Cơn mưa mùa xuân cứ kéo dài mà ấm áp, nhưng chẳng biết vì sao, đến nửa đêm, trên núi bỗng nhiên có mưa giông và cuồng phong kéo đến, giống hệt như cơn mưa bão sấm sét ngày hè.

Cơn gió này đã làm cho toàn bộ cây cối trên núi lắc lư, trong lúc mơ màng, Mật Nương cảm thấy cửa sổ đã bị gió thổi ra, nàng lập tức lần mò đứng dậy trong bóng tối để đi đóng lại.

Địa thế của núi Đào Hoa vẫn được xem như là khá bằng phẳng, nhưng ngược lại, thôn Thạch Đầu nằm dưới chân núi Thạch Đầu sẽ không may mắn đến như vậy, nhiều năm về trước khá ổn vì những ngọn núi lớn ở phía sau đều có cây cối rậm rạp, nhưng mấy năm gần đây chúng đã bị người ta chặt đốn liên tục đến mức biến dạng, nên ngọn núi đã bắt đầu trở nên trơ trụi, mùa xuân lại không giống như mùa hè, khi trận mưa lớn bất thường này trút xuống, thôn Thạch Đầu hình thành một trận sạt lở mà mười mấy năm nay chưa có, trong chốc lát, rất nhiều người sống dưới chân núi đều phải bị vạ lây.

Hôm qua, Nghiêm Long Châu chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm, Nghiêm Long Châu lớn lên ở thôn Thạch Đầu, nên đã có một loại cảm ứng đặc biệt với nơi đây, hắn giống như con báo đột nhiên thức giấc lúc nửa đêm, sau đó lại nheo mắt và Nghiêm Long Châu cũng là người đầu tiên kịp phản ứng với thời tiết này, hắn xông thẳng vào phòng của cha mình rồi cõng ông ra ngoài và bây giờ hai người bọn họ mới may mắn thoát thân.

Còn những nhà khác hình như không được may mắn như vậy.

Những nhà có tình hình tốt nhất sẽ giống như Nghiêm gia, tuy không thiệt hại về người, nhưng nhà cửa đều đã bị đất cát vùi lấp. Nửa đêm đang ngủ say lại bị đất cát vùi lấp thì dù có may mắn đến đâu cũng không kịp hét lên một tiếng.

Chuyện này gây ra rất nhiều rắc rối, làm kinh động không ít Lý Chính, nếu không có Lý chính, vẫn còn Thôn chính, đó cũng chính là trưởng thôn, mọi người cùng nhau tụ họp lại để bàn bạc đối sách.

Bởi vì đã có người chết, có lẽ triều đình sẽ nhanh chóng biết được chuyện này, cho nên nha dịch của trấn tử sẽ báo cáo chuyện này lên trên trước, rồi mới đi lên huyện thành.

Bọn họ không dám sơ suất.

Từ lúc sáng sớm, thân nhân của những người gặp tai hoạ ở thôn Thạch Đầu đã bắt đầu khóc la thảm thiết, bảo Lý Chính phải nghĩ cách giải quyết cho họ: "Tổ tông của bọn ta đều sống ở đây, nhà cửa nói không còn là không còn gì nữa…. Ông trời ơi là ông trời…"

Các Lý chính và Thôn chính cũng rất đau đầu, sau khi bàn bạc tới lui, trước tiên họ chỉ có thể di dời những người này đi, nhưng di dời đi đâu chứ, quanh đây cũng chỉ có một vài thôn.

Thôn Đào Hoa, thôn Lê Hoa và thôn Thạch Lựu đều nằm gần thôn Thạch Đầu.

Nếu những người này có họ hàng thân thích, vậy sẽ cho họ ít tiền để sống tạm ở đó trước, còn nếu không có người thân, vậy các Thôn chính cũng chỉ có thể ra mặt nhờ vả người ta sắp xếp, còn chi phí đương nhiên sẽ do quan phủ trích xuất ra.

Sau đó sẽ từ từ thương lượng việc tu sửa lại nhà ở.

Cách này khá ổn, dân chúng cũng dần dần an định trở lại.

Các Thôn chính bắt đầu rà soát lại dân số, nhưng đếm đi đếm lại vẫn phát hiện thiếu mất hai người: "Này, này… Nghiêm gia đâu? Nghiêm gia đi đâu rồi?!"

___

Mới sáng sớm, thôn Đào Hoa đã náo loạn ầm ầm.

Mật Nương vừa tỉnh dậy mới phát hiện cha mình đã biến mất, hỏi Trần Du Tiền cũng không biết, Mật Nương đang cảm thấy kỳ lạ liền nghe thấy người ta nói thôn Thạch Đầu gặp thiên tai, có rất nhiều người đã được sắp xếp đến thôn Đào Hoa.

Thôn Thạch Đầu?

Lòng Mật Nương lộp bộp một tiếng, sẽ không trùng hợp đến như vậy chứ...

Bỗng nhiên lại nhìn thấy lão gia nhà mình đang vội vàng quay trở về.

"Cha?"

Trần lão hán: "Mật Nương à, nhà Nghiêm bá bá của con đã gặp tai họa rồi, hiện giờ bọn họ đang ở cửa thôn."

Mật Nương: "....Chẳng lẽ cha lại muốn cho họ đến nhà chúng ta sao?

Trần lão hán cười: "Đâu có được, không phải con và Đại Long vẫn đang bàn chuyện cưới sinh sao, không tiện không tiện, họ sẽ ở tạm nhà của lão Lý ở đầu thôn, vì nhà đó chỉ có mỗi ông ấy. Nhưng hồi nãy cha thấy hình như bọn họ cũng chẳng còn thứ gì cả, nhà chúng ta có nhiều hơn nên ta sẽ mang đến một ít!"

Mật Nương: "...."

Cái gì mà bàn chuyện cưới sinh, cái gì mà Đại Long chứ? Có phải cha đã thân thiết với Nghiêm gia quá nhanh rồi không?

Mật Nương không nhịn được, hỏi: "Thôn Thạch Lựu gần thôn Thạch Đầu hơn mà? Sao họ lại phải đến đây?"

Trần lão hán: "Aizz, thiên tai lần này làm ảnh hưởng rất nhiều nơi, thôn Thạch Lựu và thôn Lê Hoa cũng có người di tản, haizz, không phải nhà chúng ta vẫn còn một chiếc đệm không dùng đến sao, đâu rồi ta?"

Mật Nương: ".....Cha nghỉ ngơi đi, con tìm cho."

Cùng lúc này, hai phu tử Nghiêm gia cũng đã được sắp xếp để sống tạm ở nhà của Lý lão đầu.

Lý lão đầu cũng được xem là người thật thà, cái này do đích thân Đào thôn chính của thôn Đào Hoa sắp xếp, chỉ có điều là Đào thôn chính cũng không biết tại sao hai người họ lại không chọn nơi gần nhất là thôn Thạch Lựu mà lại chọn nơi đây.

Nhưng ông ấy cũng không hỏi nhiều, chuyện lần này đã gây ra rắc rối rất lớn, nên cứ phối hợp là được.

Hiện giờ, hai phu tử Nghiêm gia vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau.

Tình trạng nhà cửa của Nghiêm gia không bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng, sáng sớm Nghiêm Long Châu còn thu dọn được một ít đồ đạc, chỉ là Nghiêm lão đầu vẫn đang cực kỳ đau lòng, cứ than ngắn thở dài.

Nghiêm Long Châu có thể nhìn ra: "Được rồi, con cũng đã muốn xây lại một căn nhà mới, căn nhà rách nát đó cũng đã dột nát mà."

Nghiêm lão đầu vô cùng đau đớn: "Còn tiền sao, số tiền mà cha đã dành dụm đấy!

Nghiêm Long Châu móc từ trong túi ra một bao tiền rồi quăng qua cho ông: "Đây này."

Nghiêm lão đầu lập tức dừng thở dài mà mở to mắt.

"Cái tên tiểu tử thối! Sao con lại biết chỗ mà cha giấu tiền chứ?!"

Nghiêm Long Châu: "Phía sau viên gạch thứ hai dưới bếp lò, con đã sớm biết rồi."

Nghiêm lão đầu: "..."

Nhận được túi tiền nhỏ của mình, thấy không thiếu một văn tiền nào, Nghiêm lão đầu liền nở nụ cười.

Nói gì thì nói, hài tử này vẫn khá ngoan ngoãn, lại còn hiếu thuận, thông minh!

Nghiêm lão đầu không thở dài nữa, Nghiêm Long Châu lại nhìn ra ngoài nói: "Nhưng số bạc trên người không đủ, con phải nhanh chóng lên núi hai ngày thôi."

Nghiêm lão đầu lại bắt đầu cau mày: "Chẳng phải chỗ cha vẫn còn một ít sao, đi làm gì."

"Để xây nhà, cưới nương tử."

Nghiêm lão đầu: "..."

Bây giờ lại gấp gáp rồi!

Ông định nói gì đó, Nghiêm Long Châu đột nhiên đứng phắc dậy.

"Làm trò gì vậy! Dọa ta hết cả hồn!"

Nghiêm lão đầu thuận theo ánh nhìn của hắn, thấy Trần lão hán và Mật Nương đã xuất hiện trong tầm mắt, Trần lão hán đang vách theo khá nhiều đồ đạc đi ở đằng trước, còn Mật Nương theo sau.

Nghiêm lão đầu vội vàng nở nụ cười: "Đại tráng huynh, thực sự đã làm phiền ngươi rồi, ngại quá."

Trần lão hán bỏ đồ đạc xuống, cười nói: "Không sao, chuyện nhỏ thôi mà, những thứ này đều dùng để ứng phó lúc cấp thiết, đừng chê nha, đều là đồ sạch sẽ hết đó."

"Sao có thể, sao có thể chứ." Nghiêm lão đầu nhanh chóng cảm kích mà nhận lấy, Mật Nương cũng cầm giỏ bước lên trước: "Nghiêm bá bá, trong đây có một ít lương khô, hiện giờ mọi người vẫn đang khá rối nên có lẽ sẽ không nấu ăn được, vậy hãy ăn một chút này được chứ?"

Nghiêm lão đầu cười ha ha: "Mật Nương, làm phiền con rồi, đa tạ."

Nghiêm Long Châu tiến lên nhận lấy, từ nảy đến giờ tầm nhìn của Nghiêm Long Châu vẫn không rời khỏi Mật Nương, cứ bị nhìn như vậy sẽ khá ngại ngùng, nên nàng vẫn luôn rủ mắt xuống, tuy nhiên thân hình vốn thấp hơn Nghiêm Long Châu, từ góc nhìn của hắn mà đi đến gần cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Mật Nương, nó giống hệt như lông tơ của tiểu động vật.

"Đa tạ."

Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, Mật Nương nhẹ nhàng đáp: "Không có chi."

Ánh mắt của Trần lão hán và Nghiêm lão đầu cứ chuyển động qua lại giữa hai người họ rồi cuối cùng lại không hẹn mà gặp, hôm nay, Trần lão hán giống hệt như đã mở mang đầu óc: "Mật Nương nói đúng, hai người chắc chắn là chưa ăn cơm đâu, đi, đến nhà ta dùng bữa chứ?"

Nghiêm lão đầu và Nghiêm Long Châu đều sửng sốt, Mật Nương cũng đã ngây ngất: "Cha?"

Trần lão hán: "Không sao không sao, đi thôi, chúng ta cũng được coi là bằng hữu mà."

Nghiêm lão đầu vuốt vuốt râu của mình, cười nói: "Vậy sao? Thế bọn ta cũng không khách khí với các người nữa!"

Lúc nảy, Trần Du Tiền và Vượng Tài cũng đi cùng, lúc này đều đang đứng trước mặt của Nghiêm Long Châu, Trần Du Tiền vừa nghe cha mình nói vậy nên vội vàng đáp: "Đúng rồi! Đi thôi, đến nhà ta ăn cơm! Tỷ tỷ của ta nấu ăn rất ngon đấy!"

Tầm mắt của Nghiêm Long Châu lại hướng về Mật Nương, Mật Nương đành phải chấp nhận: "Được, đi thôi!"