Cuộc Sống Thường Ngày Của Chàng Rể Nhà Nông Phấn Đấu Nuôi Gia Đình

Chương 10: Hắn có thể nuôi dưỡng nó trở lại.

"Ta đến rồi đây!" Bà mối Cát đã đến, còn đang thở hổn hà hổn hển, Mật Nương thấy bà ấy, thần sắc bỗng trở nên cổ quái.

Sau khi Điền Vũ Dung muộn màng nhận ra và lúc vừa mới giải quyết rõ hết mọi chuyện, rồi lại nhìn thấy bà mối Cát đó nên bà ta sẽ tự khắc cảm thấy khó chịu: "Ngươi vẫn không biết xấu hổ à? Rốt cuộc chuyện lần trước là sao vậy? Chẳng lẽ ngươi rảnh rỗi quá mức nên đến đùa giỡn với bọn ta sao?"

Bà mối Cát sững sờ, lúc nảy khi ở đằng xa xa bà ấy đã nghe thấy tiếng cãi vả ở trước cửa Trần gia, đứng lại nghe một hồi mới biết đã xảy ra chuyện gì, là một bà mối đã nhiều năm nên bà ấy biết nhiều phong tục ở những nơi đây, tên tiểu tử Liễu gia hành động không biết lớn nhỏ, bà ấy cũng đã lường trước được sóng gió to lớn lần này.

Có lẽ bản thân bà ấy đang vướng vào xui xẻo, nếu không lo liệu cho thật chu toàn, sau này bà ấy cũng đừng mong có thể tiếp tục làm bà mối nữa.

Thế là bà mối Cát cố ý lên giọng: "Ta trêu đùa với các người làm gì! Nghiêm gia đó đã tới nhờ vả ta đến đây để ngỏ lời mà." Bà ấy vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Mật Nương và Điền Vũ Dung, cả Trần gia đều ngây ngẩng.

Lúc dân chúng trong thôn muốn rời đi, bọn họ lại nhìn thấy bà mối đến, thế là đã đứng lại để chuẩn bị tiếp tục xem náo nhiệt, lại còn nghe bà mối nói như vậy nữa, nên có người không kìm chế được, nói : "Chẳng phải đã nói là Liễu gia à? Sao giờ lại lòi ra một Nghiêm gia nữa!"

Thứ mà bà mối Cát đang mong chờ chính là câu nói này, bà ấy quay lại nói: "Ai nói là Liễu gia?! Ai nói chứ? Lỗ tai không được tốt sẽ nghe gió thành mưa thôi!"

"Lúc nảy Thẩm gia đã nói rồi đó! Tần gia, không phải lúc nảy ngươi cũng nói vậy sao!"

Bà mối Cát lén nhéo Điền Vũ Dung một cái, đại não của Điền Vũ Dung cũng chuyển động rất nhanh, lập tức nói: "Ta cũng chưa nói gì à! Là Thẩm gia đó đột nhiên đến đây la lói om sòm, chứ ai mà biết bọn họ có hiểu lầm gì hay không, bọn ta vẫn còn chưa hiểu gì đây!"

Cả đám người cùng ‘ô’ một tiếng, bà mối Cát chống hông, nói: "Về lo cho nhà cửa của mình đi! Bớt ăn cơm nhà lo chuyện người khác lại, ít lải nhải ở sau lưng người ta thôi, giờ ta xin phép nói thẳng, nhà ai mà không có tiểu tử, không có cô nương chứ, nếu không cần gia phong nữa thì các người thử ăn nói hàm hồ đi, ăn nói sao mà ảnh hưởng đến chén cơm của bà mối Cát này đi rồi các người sẽ biết thế nào, không sợ hài tử của mình không lấy được thê tử hay khuê nữ không gả được cho ai thì cứ việc thử!"

Có lẽ dân chúng đã từng nghe nói đến tiếng tăm của bà mối Cát này, quả thực chuyện náo động lớn như này cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường tiền tài của người ta, nên những lời này cũng đã có hữu dụng, rõ ràng là mọi người đã trở nên kiêng dè hơn, nhưng có người lại nói: "Vậy Nghiêm gia đó là ai! Là thật hay giả vậy?"

Sắc mặt của bà mối Cát bắt đầu trầm xuống: "Ai giả chứ? Ta thấy cái thứ chui dưới háng người ta lên như ngươi mới là giả đó, tự lo cho mình đi!"

"Ha ha ha ha." Cả đám người cùng nhau cười, bà mối Cát cũng không muốn lắm lời với bọn họ nữa, bà ấy đẩy người của Trần gia vào trong sân rồi đóng sầm cửa lại.

Cuối cùng cũng xử lý xong.

Bà mối Cát thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hiện giờ, Trần gia vẫn chưa được bình ổn: "Không phải……. chuyện này là sao vậy?"

Bà mối Cát nhìn Mật Nương, kéo lấy tay của nàng: "Mật Nương à, là đại nương có lỗi với con, mọi người ngồi xuống đi, ta sẽ nói cho mà nghe…."

……

Sau khi nghe bà mối Cát thao thao bất tuyệt từ đầu đến đuôi về chuyện của Liễu gia, nói thẳng ra là bà ấy vô cùng kích động nên nói rất nhiều, còn Trần gia, sau khi nghe xong, đều trở nên trầm lặng.

Điền Vũ Dung cực kỳ tức giận: "Ý ngươi là tên tiểu tử Liễu gia đó biết rõ chuyện mình đã có hôn ước nhưng vẫn nhờ ngươi đến ngỏ ý với Mật Nương đúng không? Cái này quá hồ đồ rồi! Không có đầu óc à!"

Vừa mới bị Bạch Lệ Quyên vô duyên vô cớ mắng chửi, bây giờ lại rất tức giận vì biết được cả nhà mình đã bị một tên tiểu tử đùa cợt, bà ta bắt đầu chửi ầm lên: "Thực là tệ hại mà…. Lý Chính gia cũng chẳng biết cách dạy dỗ hài tử nhà mình nữa!"

Bà mối Cát: "Còn không phải sao! Làm cho ta cảm thấy cực kỳ khó chịu khi bị lừa nữa! Nhưng chuyện này vẫn có cách giải quyết, cứ giống y hệt hôm nay, ta sẽ kiên quyết không nhận, các người cũng kiên quyết không nhận, vậy Thẩm gia và Liễu gia đó sẽ chẳng còn mặt mũi nữa, đúng không? Bọn họ sẽ phải vội vàng ngậm miệng lại thôi! Chúng ta cứ nhanh chóng cho Mật Nương thành hôn, thế là chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc!"

Điền Vũ Dung gật đầu: "Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng."

Kế hoạch tưởng chừng như không chê vào đâu được lại có một vấn đề, tất cả mọi người đều nhìn Mật Nương: "Vậy….. Mật Nương con nghĩ sao, con có chịu không?"

Từ nảy đến giờ Mật Nương vẫn chưa nói gì, nhưng bây giờ lại nhàn nhạt hỏi một câu xoáy thẳng vào vấn đề: "Đại nương, người nói xem, nhà con chẳng có gì cả, liệu Nghiêm gia sẽ đồng ý sao? Bọn họ không để tâm đến à?"

"Cái này….." Trần lão hán và Điền Vũ Dung sửng sốt, Mật Nương cười nói: "Con cảm thấy chuyện này rất hoang đường, người cũng nói con chẳng làm sai gì mà Liễu gia vẫn tìm đến và hiện giờ vì để bịt miệng của thiên hạ mà con phải thành thân. Đại nương, người thấy vậy có được không? Hơn nữa, nếu mấy người đó làm gì sằn bậy, Nghiêm gia chẳng lẽ lại không biết sao, liệu khi biết được, bọn họ vẫn sẽ chấp nhận làm như này để bịt miệng người ta chứ?"

Mọi người sững sờ, chẳng ai ngờ rằng Mật Nương lại tỉnh táo như vậy.

Mật Nương tiếp tục nói: "Cho nên, theo con thấy, Đại nương đừng nghĩ về chuyện này nữa, vì nó quá khó tin, người cũng quay về nói với Nghiêm gia đi, con không sợ bị nói xấu sau lưng đâu, nếu có lại càng tốt, hiện giờ con cũng chẳng có tâm tư để gả cho ai, sau này không còn ai đến cầu thân nữa sẽ tốt hơn."

Điền Vũ Dung ngây ngất, sắc mặt lập tức thay đổi: "Mật Nương, sao ngươi ương bướng như vậy chứ, ngươi không nghĩ rằng, nếu chuyện này bất thành, muội muội của ngươi sẽ như thế nào sao?"

Điền Vũ Dung cũng có một khuê nữ tên là Tần Đào Đào, năm nay mười bốn tuổi.

Nếu chuyện này bất thành, biểu muội Tần Đào Đào cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Sẽ khó mà tìm được mối mai nào.

Mật Nương không nói lời nào nữa.

Bà mối Cát nói: "Mật Nương à, Đại nương hiểu ý của con, một cô nương như con cũng sẽ có tâm tư riêng, nhưng con đừng xem nhẹ đại nương như ta, nếu không đảm bảo sẽ làm được chuyện này, ta có thể tự ý bảo là Nghiêm gia sao? Liệu người ta sẽ không đến đập nát thương hiệu của ta à? Con cứ yên tâm đi! Nghiêm gia đã biết chuyện này rồi! Vừa rồi ta đã nói, lúc lão bà của Liễu gia đến chỗ ta gây phiền phức, Nghiêm lão đầu cũng có mặt ở đó! Tuy người ta hơi nghèo, nhưng tư tưởng lại khá nhạy bén, là người thông minh! Ông ấy có một hài tử, hai phu tử nương tựa vào nhau mà sống, cũng giống như nhà của con! Hai nhà mà hợp lại, cuộc sống có thể sẽ tốt đẹp hơn."

Nghiêm gia đã biết chuyện? Nhưng vẫn đồng ý sao?

Mật Nương thực sự không ngờ.

Nói đến đây, Trần lão hán từ nảy đến giờ vẫn luôn cảm thấy không ổn lại đột nhiên ngẩng đầu nói: "Nghiêm lão đầu mà ngươi nói có phải bị mất một cánh tay…. thân thể cao lớn khoẻ mạnh phải không?"

Bà mối Cát sửng sốt: "Đúng rồi, sao ngươi lại biết? Hôm qua ông ấy còn đến nhờ ta nữa, nên hôm nay ta mới vội vàng đến đây, chỉ cần các người gật đầu một cái là ta sẽ sắp xếp cho xem mắt!"

Trần lão hán và khuê nữ nhà mình đưa mắt nhìn nhau, đều phản ứng lại.

"….."

Xem mắt? Hình như không cần đâu….

——

Lúc hoàng hôn, Nghiêm Long Châu đã về đến sân nhà.

Căn bếp lại truyền đến tiếng kêu lẻng kẻng.

Nghiêm lão đầu bế tắc: "Mỗi lần quay về là chẳng khác gì thổ phỉ cướp bóc, thực sự không biết giống ai nữa…"

"Giống cha của cha con đó."

Câu nói này của Nghiêm Long Châu khiến cha mình đau tim.

Rõ ràng, cha của Nghiêm lão đầu chính là gia gia của Nghiêm Long Châu, thời niên thiếu cũng chẳng khác gì thổ phỉ, lại còn rất có bản lĩnh nữa.

Năng lực và thể chất này cũng chẳng truyền lại cho Nghiêm lão đầu được bao nhiêu, nhưng tất cả lại truyền lại hết cho đại tôn tử của ông ấy.

Nghiêm lão đầu vuốt vuốt râu, vừa giận mà vừa cười: "Sau này có thể tử rồi mà vẫn còn như này cũng đừng trách tại sao người ta lại bỏ rơi con!"

Nghiêm lão đầu chỉ tuỳ hứng nói ra, nhưng không ngờ tên tiểu thối này lại bắt đầu có biến hoá, ai biết được sau khi Nghiêm Long Châu nghe xong lại cảm thấy sửng sốt, động tác cũng lập tức chậm lại và trở nên nhã nhặn hơn.

Ánh mắt của Nghiêm lão đầu sáng lên: "Này, tên tiểu tử thối!"

Chỉ có thê tử mới quản được thôi!

"Lúc trước, mỗi lần nói đến chuyện cưới sinh là con lại không nhẫn nại, nhưng giờ đã ưng ý rồi sao? Ta cũng cảm thấy cô nương đó rất tốt! Chỉ là hơi gầy gò một chút thôi, nhưng sau khi thành thần rồi sẽ nuôi cho mập lên!"

Nghiêm lão đầu lại bắt đầu ríu rít, Nghiêm Long Châu cũng chẳng cắt ngang lời của ông.

Nói đến thê tử…

Hôm nay, trong đầu Nghiêm Long Châu chỉ toàn là bóng hình của Mật Nương, còn nhớ lại cuộc gặp gỡ ở chợ phiên lần đó rất nhiều lần.

Hi hi.

Chỉ gầy gò một chút thôi.

hắn có thể nuôi nổi mà.

Nghiêm lão đầu nhìn những thứ mà con đã mình mua về liền cảm thấy khá hài lòng, gật gật đầu nói: "Được đó, còn rất biết cách hành động nữa."

Nghiêm Long Châu: "Vò rượu ngon đó là dành để cầu thân, phần còn lại sẽ giữ cho cha uống."

Nghiêm lão đầu cố ý nói: "Cho người ta rượu ngon, còn cha mình lại là rượu tầm thường sao?"

Nghiêm Long Châu: "Con cũng hết cách rồi, nếu không đưa rượu ngon, có lẽ con sẽ không lấy được thê tử đâu, đợi đến ngày thành thân con sẽ cho cha uống loại rượu ngon nhất."

Nghiêm lão đầu cười lớn, vô cùng hài lòng mà cầm vò rượu quay về phòng.

Nghiêm Long Châu cũng cực kỳ vui vẻ mà bắt đầu đi bới cơm.

Chỉ là khi đang ăn, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Ngọn núi cách đó không xa xuất hiện một đám mây đen, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp kéo đến, nhưng hiện giờ đang làm mùa xuân mà, sao lại như vậy được.