Đến gần giữa trưa, ánh dương vàng rực rỡ đã bắt đầu chiếu rọi xuống, bụi bặm trong không khí cũng bị nhiễm sắc vàng. Lúc này, Nghiêm Long Châu đang vội vàng đi lên trấn, trấn Nguyệt Nha đang rất náo nhiệt.
Từ núi Đào Hoa lên trấn, Mật Nương phải mất khoảng một canh giờ đi xe bò mới đến nơi, còn đối với nam nhân này, tuy là bộ hành nhưng hắn cũng chỉ mất khoảng một canh giờ, Nghiêm Long Châu đã quen thuộc với sơn đạo, cứ nhanh nhẹn linh hoạt mà đi đi lại lại trên núi, khi lên tới trấn, chiếc bụng lúc này cũng đã đói, hắn tìm đại một quán mì mà ngồi xuống: "Chủ quán, cho một bát mì."
"Được."
Nghiêm Long Châu tùy tiện vứt vài ba đồng bản ra, hắn không có bất kỳ ý niệm với đồng tiền, ai cũng nói phu tử Nghiêm gia cực kỳ nghèo khó, nhưng ai có thể ngờ rằng, hiện giờ trong người hắn vẫn còn khoảng bốn năm thỏi bạc nhỏ để chuẩn bị mua vật phẩm đến cầu thân chứ.
Mì đã được bưng lên, nhưng khá ít, chỉ cần gắp hai đũa là nhìn thấy đáy, nên chắc chắn sẽ không đủ với một người đang đói bụng như Nghiêm Long Châu, cuối cùng vẫn phải đi sang sạp bên cạnh để mua bánh hồ nướng, bánh hồ nướng ở trên trấn rất to, nhưng thịt bên trong lại ít, chỉ bôi thêm một ít nước sốt thịt băm thôi mà đã dám bán năm văn tiền, Nghiêm Long Châu vẫn cứ hào phóng, chiếc bánh vừa đến tay cũng chỉ cắn hai cái là hết.
Miễn cưỡng ăn cho đỡ đói, Nghiêm Long Châu lại xoay người đi đến mấy hiệu quán trên phố, trấn Nguyệt Nha có tổng cộng ba con phố, hắn đi vào phố Tây, ở đây khá náo nhiệt, hàng gạo, hàng rượu, hàng vải, cái gì cũng có. Nghiêm Long Châu lần lượt đi vào từng sạp hàng một, trước tiên là đi vào hàng rượu để đổi một vài vò rượu, hắn không uống rượu, nhưng dù cho ở nhà có chuyện gì hay không lão đầu ở nhà cũng thích uống vài ngụm, Nghiêm Long Châu hỏi giá, tên tiểu nhị nói: "Thượng đẳng là ba mươi văn tiền, trung đẳng là mười tám văn tiền, còn loại hơi đυ.c đυ.c một chút là mười văn tiền."
Nghiêm Long Châu ngẫm nghĩ, đáp: "Thượng đẳng trung đẳng mỗi loại một vò."
"Được, tiểu ca đây sắp có hỷ sự sao?"
"Sao ngươi biết?"
"Ha ha, lượng người đến mua loại rượu Thượng Đẳng này không nhiều, chỉ những lúc đặc biệt mới mua thôi."
Đại não của Nghiêm Long Châu bỗng dưng hiện lên bóng hình lúc sáng, hắn nhếch môi: "Cứ coi là như vậy đi."
Tên tiểu nhị đó lại cười càng vui vẻ hơn: "Vậy sau này, nếu tiểu ca có khai trương gì đó, cứ đến chỗ ta đặt rượu nhé, ta sẽ ưu đãi."
Tên tiểu nhị này rất biết cách làm ăn, Nghiêm Long Châu nhìn hắn ta bằng ánh mắt tán thưởng: "Được, rượu này của ngươi không có vấn đề gì sao, thực sự là rượu ngon à?"
"Cái này ngươi cứ yên tâm, thể trạng của ngươi như thế này ai mà dám lừa chứ, lỡ như ngươi đập nát chỗ của ta thì sao, nên dù có như thế nào ta cũng không dám đâu."
Nghiêm Long Châu: "..."
hắn nhìn thể trạng của tên tiểu nhị đó, có lẽ là thật.
"Được, vậy ta sẽ lấy nó, mấy lời này là do chỗ các ngươi nói đấy."
"Được được, ngươi đi cẩn thận."
Mua rượu xong, Nghiêm Long Châu lại đi mua vài loại điểm tâm, mấy loại điểm tâm này khá đắc, đắc hơn cả rượu, một túi đào giòn và một túi bánh mứt táo đã hết ba lạng, nhưng khi ở hàng điểm tâm, Nghiêm Long Châu lại nghe thấy chưởng quầy đó nói: "Tiểu nương tử nào cũng sẽ thích mấy thứ này ngọt ngào như này cả, ngươi mua về chắc chắn cô nương ấy sẽ thích."
Đều thích sự ngọt ngào sao?
Nghiêm Long Châu ngẫm nghĩ, thẳng thừng lấy năm lạng: "Lấy cho ta ba túi, mỗi loại một ít."
Tên chưởng quỳ đó vốn đang ngó lơ hắn, nhưng vừa nghe được lời này, liền cười híp cả mắt, lập tức xu nịnh: "Được được, đây là bánh sơn dược táo đỏ hàng mới của chỗ bọn ta, sau khi ăn nhan sắc sẽ trở nên hồng hào hơn, các tiểu nương tử cũng rất thích."
Trong đầu Nghiêm Long Châu lại xuất hiện khuôn mặt của Mật Nương, hắn không có ấn tượng đặc biệt to lớn nào đối với dung mạo của nữ nhân, nhưng lại cảm thấy nàng trắng, rất rất trắng.
Đặc biệt là sáng hôm nay, lại còn có hơi trắng bệch nữa chứ?
Nghiêm Long Châu đã nghe cha mình nói về cuộc sống hằng ngày của nàng, hình như khá khổ cực, nghĩ đến đây, Nghiêm Long Châu lại phải tốn thêm một đống tiền: "Vậy lấy đi, lấy mấy loại này nhiều hơn một chút."
"!" Lại gặp được một kẻ đần lắm tiền rồi.
Tên chưởng quầy của hàng điểm tâm lập tức đi đóng gói, chỉ sợ hắn sẽ hối hận, nhưng làm sao Nghiêm Long Châu có thể hối hận được chứ.
Rượu, điểm tâm, tất cả đều đã được mua, hắn sờ vào túi tiền của mình rồi lại nhìn đến hàng vải, vải có thể không vội, hiện giờ, số tiền còn thừa lại cũng không mua được gì, vẫn phải giữ lại một ít cho bà mối nữa.
Sau khi tính toán xong, Nghiêm Long Châu cảm thấy bản thân phải lên núi một chuyến nữa, làm chuyện xấu xa cũng được, nhưng phải tìm vài thứ đồ tốt để đổi lấy ít bạc thôi.
Mười mấy ngày trước, Nghiêm Long Châu chưa từng nghĩ đến việc cưới sinh, thế mà lúc này hắn lại cảm thấy hơi sốt ruột, đối với hắn tiền có cũng được mà không có cũng được, cần gì cứ đi săn bắt mà đổi lấy, nhưng hiện giờ, hắn cảm thấy hơi hối hận vì bản thân không biết dành dụm.
____
Lúc Nghiêm Long Châu đang mua đồ trên trấn, phía bên kia, Mật Nương lại đang làm một ít dưa cải muối.
Ngày xuân, cải bẹ xanh bạt ngàn khắp núi, Trần gia đã cọ rửa sạch sẽ một cái chum đất lớn, bôi muối vào hết tất cả các tép cải rồi cho vào chum, sau khi đổ nước vo gạo và rượu túc mễ vào, họ sẽ đậy nắp lại và bảo quản ở nơi thoáng mát, sau ba ngày lại thay nước vo gạo, chưa đến nửa tháng, màu xanh nguyên bản của cải bẹ xanh sẽ biết thành màu vàng xanh của dưa cải muối, mùi chua khá dễ chịu và cực kỳ ngon.
Cách làm này cũng học theo cách làm đậu hủ thối, thủ thuật muối cải chua của Ngũ bà bà rất độc đáo, sẽ không tùy tiện chỉ cho người khác, nhưng bởi vì cực kỳ yêu thích Mật Nương, nên thường xuyên nói với nàng vài bí quyết nhỏ, Mật Nương cũng rất thông minh, chỉ nói sơ qua thôi là đã hiểu.
Khoảng sân nhỏ của Trần gia khá yên tĩnh ấm áp, Vượng Tài cứ ngoe nguẩy đuôi mà đi theo sau lưng của Mật Nương, đi đâu theo đó, có đôi lúc, Mật Nương sợ mình sẽ dẫm lên nó: "Vượng Tài đừng đi theo ta nữa, ra kia chơi đi."
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói: "Mật Nương đang bận sao?"
Quay đầu lại liền nhìn thấy là Điền Vũ Dung.
"Nhị cữu mẫu."
Mật Nương cũng khá bất lực với vị cữu mẫu này của mình, không biết tại sao, tuy hai vị cữu cữu khá tốt với nàng, nhưng vẫn mãi ghét bỏ cha của nàng, muốn Mật Nương gả đi để có được cuộc sống của riêng mình, cho dù ngày đó có tan vỡ.
Mật Nương có thể hiểu cho tâm tư của cữu cữu, nhưng không thể đồng ý.
Điền Vũ Dung mỉm cười bước vào nói: "Đừng bận tâm đến cữu mẫu, ta đi giặt y phục nên tiện đường đến thăm ngươi luôn, ngày nào cữu cữu cũng nhọc lòng vì chuyện của ngươi, nhưng các đại lão gia lại không tiện hỏi trực tiếp, đành bảo ta đến làm phiền, chuyện của Liễu gia thế nào rồi, bà mối đã chính thức đến nhà cầu thân chưa?"
Điều Vũ Dung vừa dứt lời, Mật Nương liền ngây ngẩn.
"Cái, cái gì?"
Điều Vũ Dung tặc lưỡi một tiếng: "Là Liễu gia đó! Không phải hôm đó bà mối đã đến nhà rồi sao, ta đã nói với cữu cữu của ngươi rồi, Liễu gia cũng tốt đấy, hồi trước ngươi không chịu Đỗ gia và Chu gia, vậy có chịu Liễu gia này không? Khi nào đến ngỏ lời?"
Sắc mặt của Mật Nương thay đổi.
Nàng đã quên bẵng đi chuyện này.
Hôm đó, khi bà mối đến nhà, đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu đều có mặt....mà nàng lại không hề quan tâm đến chuyện này.
"Ngươi, ngươi đã nói cho cữu cữu rồi sao?"
Điền Vũ Dung: "Nói rồi, đây là chuyện tốt mà, hồi nãy lúc từ bờ sông trở về, ta cũng đã nói cho mấy người quen biết hết rồi, ngươi nói xem, nhà chúng ta đã lâu không có hỷ sự, đợi đến ngày ngươi thành thân, hai cữu cữu của ngươi cũng sẽ cố gắng cho ngươi nở mày nở mặt."
Mật Nương đột nhiên sốt ruột: "Nhị cữu mẫu, sao ngươi lại nói cho người khác biết chứ."
Hỏng chuyện rồi.
"Sao thế Mật Nương?" Điền Vũ Dung sững sờ, theo bà ta thì đây là chuyện tốt mà.
Lúc này, Mật Nương thực sự lo lắng, tuy nàng cũng không biết tại sao bà mối đó lại tìm đến nhà, nhưng Liễu gia và Thẩm gia đã có hôn ước sẵn rồi, lỡ như bây giờ chuyện này lại gây ra ồn ào....
"Trần Mật Nương!"
Mật Nương còn chưa kịp nói rõ chuyện này với nhị cữu mẫu của mình, bên ngoài của lại truyền đến giọng nói vô cùng tức giận, hai người quay đầu lại nhìn, là Thẩm Quả Quả và nương của mình là Bạch Lệ Quyên.
Chỉ thấy Bạch Lệ Quyên vô cùng tức giận mà chống hông, nói: "Trần gia các người là sao vậy?! Muốn làm càn à? Nửa tháng trước Liễu gia và Thẩm gia đã định xong mối hôn sự rồi, nhưng sao giờ lại trở thành cầu thân với nhà các người chứ! Đều là hoàng hoa khuê nữ mười lăm mười sáu tuổi, chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà không cần đến thể diện nữa sao?"
Sắc mặt của Mật Nương lập tức trắng bệch, Điền Vũ Dung cũng kinh hãi: "Ngươi nói vậy là ý gì?"
Bạch Lệ Quyên: "Ý gì sao?! Chẳng phải lúc nảy ở ngoài bờ sông ngươi đã nói mối hôn sự giữa Mật Nương và Liễu gia đã định rồi à? Không được ăn nói hàm hồ đâu, bà mối đã sớm đến nhà bọn ta rồi, nếu lời này bị truyền ra, ngươi bảo Liễu gia làm sao mà đối nhân xử thế được nữa đây? Nhưng nếu ngươi rút lại lời, vậy ngươi sẽ như thế nào?! Thực sự không muốn gả cho người ta nữa phải không?"
Mật Nương cực kỳ bối rối: "Bạch di, ngươi nghe ta nói..."
Lúc này, Điền Vũ Dung cũng bước lên, cắt đứt lời nói của Mật Nương: "Bà nói gì, hôm đó là bà mối tự đến nhà bọn ta, nói Liễu gia đã nhìn trúng Mật Nương rồi! Như thế mà ta có thể ăn nói sằn bậy được sao?!"
Sắc mặt của Bạch Lệ Quyên biến đổi, nhìn về phía của Mật Nương: "Bà mối nào?! Để ta đến hỏi."
Thấy sắp có cãi vã, rất nhiều người đã túm tụm lại trước cửa Trần gia, họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ mà xem náo động, buổi chiều Trần lão hán đã đi nhặt củi khô và chặt tre trúc, lúc này đang trên đường về, còn chưa đến cửa đã nghe thấy giọng nói chói tai của nữ nhân, khi nghe kỹ lại, ông liền sững sờ mà vứt hết tre trúc trên tay, rồi điên cuồng chạy về: "Đừng cãi, đừng cãi nhau.....có gì từ từ nói, cứ từ từ nói...."
Bạch Lệ Quyên nói bóng nói gió rằng Trần gia không cần thể diện, lại càng giống như đang chửi Điền Vũ Dung ăn nói hồ đồ, cố ý hủy hoại danh tiếng của Thẩm gia, đương nhiên Điền Vũ Dung không thể nhịn, nên cũng bắt đầu chống hông chửi bới lại với Bạch Lệ Quyên, càng chửi càng khó nghe, giọng nói cũng càng ngày càng to hơn.
Mật Nương ở bên cạnh muốn khuyên giải nhưng lại chẳng thể chen vào được, Trần lão hán cũng vội vàng chạy đến thuyết phục nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
Nếu cứ mắng chửi mình cũng được, vì Trần lão hán vốn đã hao tâm tổn sức vì hôn sự của khuê nữ nhà mình quá nhiều rồi, nhưng lúc này, thấy âm giọng của Bạch Lệ Quyên càng ngày càng to lên, ông cũng lo lắng, không thèm quan tâm mấy thứ khác nữa mà thẳng thừng đứng ở giữa để ngăn lại: "Hai vị cô bà bà! Đừng cãi nhau nữa! Cãi nhau có giúp ích gì cho các người đâu!"
Trần lão hán rất ít khi kích động như này, rõ ràng cũng là vì danh tiếng của khuê nữ nhà mình thôi, lúc này, Bạch Lệ Quyên cũng hoàn hồn trở lại và hơi buồn bực, nhưng lòng bà ta nhanh chóng bốc hỏa, túm lấy Trần lão hán mà phát tiết: "Trần Đại Tráng, tiếng tăm của ngươi ở trong thôn đã không được tốt rồi, vậy mà cũng chẳng biết dạy dỗ khuê nữ nhà mình nữa thế!"
Lời nói này của Bạch Lệ Quyên đã quả quyết mà đâm thẳng vào lòng của Trần gia một nhát, tất cả mọi người lập tức yên lặng.
Sắc mặt của Mật Nương lại trở nên ảm đạm, nàng cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, rồi bước lên phía trước nói: "Bạch di, ngươi là trưởng bối nên ta căn bản không thể nói lời này, nhưng Trần gia ta chưa từng tiếp xúc với các người, bà mối đó và Liễu gia có thể đã làm gì đó sai trái, bọn ta cũng khá mơ hồ, nhưng điều này vốn là hiểu lầm, chỉ cần nói cho rõ ra là xong thôi, còn bây giờ ngươi không đầu không đuôi mà đến đây trách móc, giống như bọn ta đang mắc lỗi thế? Mà bọn ta mắc lỗi gì vậy?"
Bạch Lệ Quyên: "Ngươi...."
Mật Nương không cho bà ta cơ hội để nói: "Ta nghĩ Liễu gia cũng không muốn náo động như này đâu, ngươi là nương của Quả Quả, nếu như việc này bị truyền ra bên ngoài cũng không tốt cho Quả Quả đâu, hay là ngươi cứ đi hỏi Liễu gia thử đi?"
Sắc mặt của Bạch Lê Quyên thay đổi, ý thức được bản thân mình đã bốc đồng.
Nhưng bà ta nuốt không trôi cục tức này!!!
Bà ta trừng mắt nhìn Điền Vũ Dung một cách dữ tợn, hình như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, lão bà Thẩm gia đã vội vàng đi đến, kéo nàng dâu của mình lại: "Náo loạn cái gì chứ! Còn chưa đủ xấu hổ sao!"
Bạch Lệ Quyên bị lão bà Thẩm gia kéo đi, sắc mặt của mọi người xung quanh đều cảm thấy tiếc nuối, trận náo loạn này rõ ràng là hai bên đều thua, Trần gia chắc chắn sẽ không còn mặt mũi, Mật Nương không muốn quan tâm đến những kẻ nhiều chuyện này nữa, khi đang chuẩn bị đóng cửa dọn dẹp ____
"Mật Nương, Mật Nương! Ta đến rồi đây!"
Tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn thấy bà mối Cát đang vui mừng hớn hở mà chạy đến.